Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1429

“Vậy em không nói lời nào, anh sẽ coi như em ngầm khen ngợi anh.” Khuôn mặt gợi cảm của Hoắc Anh Tuấn cười như không cười.

“Hoắc Anh Tuấn, anh có thôi đi hay không.” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn xù lông.

“Anh không thôi.” Hoắc Anh Tuấn ôm chặt cô, giọng buồn buồn nói: “Cả buổi chiều anh chỉ muốn làm chuyện này với em, không muốn làm gì cả.”

Khương Tuyết Nhu dựa vào lòng anh, gần đây xảy ra không ít chuyện, cô dựa vào anh làm cho cô đột nhiên cảm giác được không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không còn đáng sợ nữa.

Nhưng sự yên tĩnh này không được bao lâu thì Lâm Minh Kiều gọi tới: “Khương Tuyết Nhu, có phải cậu đang làm chuyện không thể lộ ra ngoài với Hoắc Anh Tuấn đúng không.”

Mặc dù cô không mở loa ngoài nhưng trong căn phòng yên tĩnh Hoắc Anh Tuấn cũng có thể nghe thấy.

Cả người Khương Tuyết Nhu cứng đờ, bản năng nghi ngờ Nhạc Hạ Thu có gắn camera lên người hay không, Lâm Minh Kiều đột nhiên nói: “Nếu không thì tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn vẫn không trả lời chứ.”

Khương Tuyết Nhu thở phào, vội vàng mở tin nhắn ra xem, trước đó Lâm Minh Kiều thật sự gửi tin nhắn cho cô, chẳng qua khi đó cô và Hoắc Anh Tuấn đang thân mật.

Cô nghĩ lại thì cũng không chịu được nóng mặt lên: “Không có, tớ đang ngủ trưa.”

Hoắc Anh Tuấn nghe vậy thì mỉm cười mập mờ nhìn cô một cái.

Khương Tuyết Nhu lườm anh một cái.

Lâm Minh Kiều hừ hừ: “Không lẽ cậu đang ngủ trưa với Hoắc Anh Tuấn chứ.”

“Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi. . .”

Khương Tuyết Nhu lúng túng phủ nhận.

Lâm Minh Kiều: “Không thể nào, tớ nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đăng Weibo mới gọi điện thoại cho cậu, các cậu đang công khai tái hợp sao.”

Khương Tuyết Nhu đầy khó hiểu: “Weibo gì, tớ không nhìn thấy.”

“Cậu không biết à, ôi trời, Hoắc Anh Tuấn đăng lên mạng buồn nôn muốn chết.” Lâm Minh Kiều cười ha ha nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng lại treo cổ lên một cái cây xiêu vẹo.”

Cây xiêu vẹo Hoắc Anh Tuấn không vui nhíu mày muốn nói chuyện, Khương Tuyết Nhu bịt miệng anh lại.

“Được rồi, lát nữa tớ sẽ lên xem. . . .”

“Nói đi nói lại. . . .” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên thấp giọng, tò mò nói: “Cậu cũng rất mềm lòng, anh ta không được, cậu còn tái hợp với anh ta làm gì.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu có chút hối hận đã bịt miệng  Hoắc Anh Tuấn.

Lúc này Hoắc Anh Tuấn cũng yên tĩnh, lặng lẽ nhìn Khương Tuyết Nhu chờ cô trả lời.

Khương Tuyết Nhu cứng rắn nói: “Tớ cũng không phải là người để ý chuyện đó.”

“Vậy cũng không thể sống như vậy, ai có thể sống những ngày tháng của góa phụ được, hay là. . . Tớ đưa đồ tốt cho cậu nha, ha ha.” Lâm Minh Kiều mập mờ cười.

“Tớ không quan tâm cậu nữa.” Khương Tuyết Nhu không nghe nổi nữa mà cúp điện thoại.

Sau khi cô cúp máy thì không khí vẫn rất yên tĩnh, Hoắc Anh Tuấn nhíu mày không nói lời nào, dáng vẻ kia giống như chịu đả kích không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK