Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 709

“Vậy thì vụ án này xem như đã được phá giải”

Lúc cảnh sát chuẩn bị rời đi, Lâm Minh Kiều không phục nói: “Đây vốn không phải cướp bóc, là có người thuê bọn họ bảo thù riêng.

“Được rồi, Minh Kiều, cho dù cảnh sát có tra được nữa thì nhiều lắm cũng chỉ tra được như vậy

Khương Tuyết Nhu ngăn cô ấy lại, để cho cảnh sát đi.

“Chắc chắn Nhạc Trạch Đàm đã thu mua bọn họ.” Lâm Minh Kiều căm tức nói.

Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Đó là chuyện đương nhiên, con người mà, luôn phải tiến bộ. Nhạc Trạch Đàm là người mà chuyện xấu gì cũng làm càng thuận buồm xuôi gió, trước kia sẽ chừa chút đuôi để cho Hoắc Anh Tuấn dọn dẹp, bây giờ thì tự mình giải quyết sạch sẽ, ngay cả lửa cũng không đốt đến trên người anh ta.

“Thù của Hiểu Khuê cứ tính như vậy sao?” Lâm Minh Kiều không cam lòng nói.

“Từ từ đi, có điều… tớ mà không xả cục giận này ra thì vẫn còn băn khoăn.

Khương Tuyết Nhu giao Hiểu Lãnh vào tay Lâm Minh Kiều: “Tớ đi ra ngoài một chuyến”

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Hiểu Lãnh không yên lòng hỏi.

“Mẹ đi mua bữa sáng một chút, lát nữa quay lại ngay, con chăm sóc em gái nhé.” Khương Tuyết Nhu dỗ Hiểu Lãnh mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện.

Tám giờ sáng.

Trong biệt thự Hải Tân.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn dùng xong bữa sáng, Nhạc Hạ Thu giúp anh lấy áo khoác vest xuống, dịu dàng cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm, đi bệnh viện cùng em được không, em muốn đi tiêm thuốc.

Mấy ngày nay cô ta thường xuyên đi bệnh viện xếp hàng tiêm trứng, để có thể thụ tinh ống nghiệm thành công.

Hoắc Anh Tuấn nghe xong thì phức tạp quay đầu nhìn cô ta: “Thật ra thì không cần phải hoài thai gấp, bây giờ chúng ta còn trẻ, chờ sau khi kết hôn cũng không muộn”

“Anh Tuấn, em cũng không còn trẻ nữa, em muốn có con nhanh một chút, thành lập gia đình cùng anh. Em không sợ đau, vì anh thì có đau nhiều hơn nữa em cũng có thể chịu được. Nhạc Hạ Thu dịu dàng ôm cánh tay anh nói.

“.. Được, anh đi cùng em” Hoắc Anh Tuấn áy náy, nếu như không phải anh luôn không thể đụng vào cô ta, cũng không cần cô ta chịu khổ đi thụ tinh ống nghiệm.

Có đôi lời Khương Tuyết Nhi nói không sai, thụ tinh ống nghiệm, phụ nữ luôn phải bị thua thiệt.

Xe vừa chuyển bánh, lúc lái ra khỏi sân.

Một chiếc SUV ở bên ngoài đột nhiên đụng vỡ cửa sắt, đụng tới xe của Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng chuyển tay lái, chiếc SUV kia trực tiếp nghiền nát hoa cỏ ở trong sân, sau đó “âm” một tiếng đụng nát cửa sổ sát đất, miếng thuỷ tinh loảng xoảng rơi đầy đất.

Khương Tuyết Nhu đạp mở cửa xe, cô mang boot da, mặc quần jean, nhảy từ trên xe SUV xuống, đôi mắt lạnh lùng giống như đóng băng.

Con người Hoắc Anh Tuấn co rút một cái, Nhạc Hạ Thu ôm eo anh run rẩy, bộ dạng như bị doạ sợ không nhỏ.

“Cô ta muốn làm gì vậy, Anh Tuấn, đáng sợ quá, thiếu chút nữa chúng ta đã bị đụng phải”

Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe đi xuống, trong sân hỗn loạn, kích thích lửa giận của anh bốc lên cao tới ba mét: “Khương Tuyết Nhu, mới sáng sớm cô đã đi tìm chết phải không, tôi nhịn cô quá lâu rồi.”

“Tôi cũng đã nhịn anh lâu rồi.” Khương Tuyết Nhu bước từng bước về phía anh, trong mắt không hề che giấu sự tức giận: “Mẹ nó chứ, sao không đụng chết cặp đôi chó chết này đi.

“Cô có bệnh thì uống thuốc đi. Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn Khương Tuyết Nhu giống như nhìn một người phụ nữ điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK