Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196

“…”

Nói một hồi thì ra anh đang đề phòng Lãnh Lãnh.

Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không nói nên lời, cũng không thèm nói chuyện với anh.

Nhưng hiếm thấy hai nhóc con kia không làm bóng đèn, đương nhiên Hoắc Anh Tuấn sẽ không bỏ qua cơ hội này, “Tâm trạng …còn không tốt sao?”

Khương Tuyết Nhu không nói lời nào.

Hoắc Anh Tuấn không khỏi nhàn nhạt nói: “Ngày đó, em vì Lục Thanh Minh mà khóc rất thương tâm, anh ta cũng làm tổn thương em. Nếu một ngày nào đó anh vô tình ra đi, em cũng sẽ khóc vì anh sao?”

“Không,anh là tai họa để lại ngàn năm, tai nạn thang máy lần trước cũng không thể mang anh đi.” Khương Tuyết Nhu nhẹ nói.

“Cũng không nhất thiết. Con người đôi khi chỉ rời đi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào …”

“Hoắc Anh Tuấn, đồ vô sỉ, lúc mọi người vui vẻ lại nhắc tới chuyện tụt hứng như vậy.” Khương Tuyết Nhu khó chịu nhìn anh.

“Ma ma, nhìn đây.” Tiểu Khê đột nhiên dùng súng nước bắn vào cô.

Thấy nước sắp bắn lên mặt, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ôm lấy cô, dùng lưng chặn lại.

Trên người hai người đều có nước, khi bị anh ôm vào lòng cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại còn có hơi nóng xông lên đầu.

“Hoắc Anh Tuấn, anh làm sao vậy?” Khương Tuyết Nhu đẩy ngực anh.

Hoắc Anh Tuấn xấu xa nhìn xuống, “Tuyết Nhu, cảm giác thế nào.

“lưu manh” Khương Tuyết Nhu nhận ra anh đè ở đâu, đẩy anh ra hai má ửng hồng, xoay người đi ra giải quyết Tiểu Khê.

Tiếng cười giòn tan của Tiểu Khê vang vọng trong bể.

Cho đến khi chơi đùa mệt mỏi, Khương Tuyết Nhu mới ôm Tiểu Khê lên, cô lau người cho Tiểu Khê, sau lưng còn quấn khăn tắm cho con bé.

Cô quay đầu lại, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của Hoắc Anh Tuấn.

“Này, nhắm mắt lại.”

Anh cúi đầu lau nước trên cổ và cơ thể cô.

Khương Tuyết Nhu mất tự nhiên nghiêng sang một bên do tư thế quá thân mật, “Không cần lau, lát nữa tôi đi tắm.”

“Thôi, đi quấn khăn đi. Trời lạnh về đêm, đừng bị cảm.”

Hoắc Anh Tuấn khẽ gật đầu, nhìn Khương Tuyết Nhu ôm Tiểu Khê rời đi, mỉm cười xoay người, đối diện với ánh mắt trầm tư của Lãnh Lãnh.

“Chú muốn cùng Ma Ma tái hợp sao?” Lãnh Lãnh cong môi, “Từ bỏ đi, tôi thừa nhận chú biết rất nhiều, nhưng Ma Ma và chú Lương đã kết hôn rồi, tôi sẽ không hỗ trợ chú.”

“Lãnh Lãnh, cha dạy cho con một chân lý.” Hoắc Anh Tuấn trịnh trọng nói, “Là một người đàn ông, đừng dễ dàng bỏ cuộc.”

Lãnh Lãnh nhìn anh một cái, “Không dễ dàng bỏ cuộc và quấn chặt lấy là hai chuyện khác nhau.”

“Cha quấn chặt lấy khi nào?” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày, “Con có thấy biểu hiện không kiên nhẫn của mẹ con với cha không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK