Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1993

“Quên đi, anh ấy cũng như vậy.” Khương Tuyết Nhu xem thường, “EQ của anh quá thấp, đã ai quy định là  phụ nữ tức giận, buồn bực thì đàn ông xin lỗi liền được tha thứ. Nếu một lời xin lỗi có tác dụng thì tại sao phải có cảnh sát làm gì?”

Tống Dung Đức: “…”

“Nếu anh thật sự muốn cô ấy tha thứ cho anh và cứu vãn cuộc hôn nhân này, anh hãy đi mua một cái ván giặt đồ.” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt nói, “Quỳ xuống nói lời xin lỗi, đúng rồi, anh cũng làm mất quần áo của cô ấy, chỉ cần mua gấp mười lần bộ quần áo đẹp đưa cho cô ấy, đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy, sau này cô ấy muốn mua thứ gì thì mua thứ đó. Đồng thời bưng trà, đổ nước, giặt quần áo, nấu cơm, ban đêm cô ấy cho con bú anh cũng phải ở bên cạnh chăm sóc, ban đêm cô ấy ngủ, đứa bé khóc thì anh phải dỗ dành.”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Dung Đức kinh ngạc tròn xoe. “Cô đang đùa tôi sao? Cả đời này tôi đã quỳ với ông nội rồi, cô muốn tôi quỳ trước một người phụ nữ sao.”

“Một người phụ nữ vừa rồi bị anh làm cho sinh non, ngoại trừ một lời xin lỗi, anh không muốn trả giá điều gì sao?” Khương Tuyết Nhu chế nhạo, “Nếu đây là cách xin lỗi của anh, vậy tôi cũng sẽ thuyết phục anh nên ly hôn với Minh Kiều, bởi vì tôi không xem đó là lời xin lỗi chân thành.”

Tống Dung Đức lập tức không nói được lời nào.

“Đây chỉ là lời khuyên của tôi với anh, anh tự mình quyết định, không ai ép buộc.” Khương Tuyết Nhu xoay người chuẩn bị trở về phòng.

“Chờ một chút.” Tống Dung Đức bó tay toàn tập, “Tôi làm chuyện này, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

“Tôi chỉ biết nếu anh không làm gì thì anh không có cơ hội nào cả.” Khương Tuyết Nhu sắc mặt không tốt đi thẳng vào bên trong.

Tống Dung Đức vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa, khóc không ra nước mắt.

Anh cũng muốn cùng Quý Tử Uyên bàn bạc, nhưng là Quý Tử Uyên kia chết ở đâu rồi.

Quý Tử Uyên kia đang đứng ở lầu một.

Nguyễn Nhan đeo khẩu trang, buổi tối không có ai ra vào lầu một.

Khi cô bước tới cửa, Quý Tử Uyên cũng đã đi tới, thân hình thon dài của anh cao hơn cô rất nhiều.

“Cô về lúc nào vậy?” Quý Tử Uyên đẩy mắt kính: “Những người phụ nữ khác vội vàng tìm người bao nuôi, cô lại tài giỏi hơn nhiều, tìm phụ nữ làm chỗ dựa, còn thân thiết với con gái nuôi của tổng thống, đúng là rất có năng lực.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Nhan bình tĩnh trả lời.

Giống như cô hoàn toàn không nghe thấy sự châm chọc của anh vậy.

Quý Tử Uyên cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên xoay người đến gần cô: “Nguyễn Nhan, hoan nghênh cô trở về, đúng lúc gần đây tôi rất nhàm chán, tôi không ngại chơi đùa với cô đâu.”

Nguyễn Nhan hờ hững nhìn anh ấy một cái: “Đáng tiếc, tôi không có bất cứ hứng thú gì với anh.”

Cô nói xong thì bước đi.

Dưới ánh đèn, Quý Tử Uyên nhìn bóng lưng của cô, cô mặc áo khoác rộng, thấp thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn, cô đi đôi giày vải màu trắng, lộ ra cổ chân tinh tế, gió đêm thổi mái tóc dài của cô, khí chất rất cao quý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK