Chương 1802
“Cơ bản là cô có thật sự là con của bà ấy không.” Ánh mắt sắc bén của Thương Dục Thiên như nhìn thấu ra được điều gì, “Người đâu, dẫn đi.”
“Đương nhiên là tôi đã làm xét nghiệm quan hệ mẹ con, đó là bằng chứng tốt nhất.” Khương Kiều Nhân đánh cược liều mình nói tất cả, “Thương Dục Thiên người rõ ràng cùng với Khương Tuyết Nhu muốn hợp lực lừa gạt mẹ tôi, chú là người dối trái, đạo đức giả.”
Cô ấy chửi rủa ầm lên Thương Dục Thiên sắc mặt đen lại, cuối cùng thì cũng có người kéo Khương Kiều Nhân đi và nhốt lại.
“Cô đi đi.”
Thương Dục Thiên trực tiếp ôm lấy Khương Tụng, xoay người bước ra ngoài, lên xe rời đi.
Khương Tuyết Nhu sững sờ đứng ở đó, trong đầu nghĩ đến lời nói của Thương Dục Thiên: Cơ bản cô có thật sự là con gái bà ấy không.
Dường như Thương Dục Thiên đã nghi ngờ Khương Kiều Nhân là giả mạo.
Chỉ có ông ấy tin, còn Khương Tụng sẽ không tin.
Cô nhếch môi trêu chọc, con gái của Khương Tụng giờ thì là ai đi nữa cũng không quan trọng.
Nghĩ đến những lời ác ý vừa rồi Khương Tụng nói với cô, lại nối giáo cho giặc ngược đãi cô, cô có chút căm ghét dòng máu đang chảy trong người, cô hận Khương Tụng, hận vì có một người mẹ như vậy.
Cô không muốn nhận Khương Tụng một chút nào.
“Khương tiểu thư, Thương tiên sinh sẽ đưa vợ ông ấy đi đâu vậy?” Kiều Nhất nghi ngờ hỏi.
“Bà ấy đã bất tỉnh, có lẽ là đến bệnh viện.” Khương Tuyết Nhu ôm lấy Tiểu Khê lên, “Cô đến đồn cảnh sát tìm hiểu bọn bắt cóc, xem thẩm vấn thế nào, tôi không tin rằng Khương Kiều Nhân có thể dễ dàng nhận tội.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu dắt Tiểu Khê vào trong xe.
Tiểu Khê ngồi trong người cô, “Mẹ, bà ấy vừa rồi kêu người bắt cóc con sao, bà ấy tốt hay xấu.”
“Ừm, bà ấy là người xấu, chúng ta không thích bà ấy.”
Khương Tuyết Nhu ôm lấy cái đầu nhỏ của con bé nhẹ giọng nói: “Mẹ sẽ mua cho con loại socola con yêu thích, được không?”
“Không muốn. ” Tiểu Khê rùng mình, “Con không ăn kẹo sôcôla nữa, mua kẹo lúc nào cũng gặp nguy hiểm, không muốn ăn nữa, không muốn, con muốn ôm mẹ.”
Khương Tuyết Nhu nhìn khuôn mặt mỏng manh tái nhợt của con bé, biết con bé vẫn còn ám ảnh.
Hơn nữa, con bé còn nhỏ như vậy mà đã liên tiếp trải qua mấy lần sinh tử, sao mà không sợ được chứ.
Xe đưa hai người trở lại biệt thự Hoắc Thị.
Thấy Tiểu Khê trở lại, Lãnh Lãnh chạy tới, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Khê, một đôi mắt tuấn tú đỏ bừng.
Bình thường hai người cãi nhau nhưng Lãnh Lãnh thấy Tiểu Khê lúc nào cũng hơn mình.
Lần này Tiểu Khê bị bắt cóc trước mặt Lãnh Lãnh, để lại cho Lãnh Lãnh khắc cốt nhớ mãi.
“Lãnh Lãnh, suýt chút nữa không được gặp lại anh, làm em sợ muốn chết.” Tiểu Khê ôm lấy cậu gào khóc.