"Tôi làm gì mà lưu manh, toàn thân cao thấp của cô tôi đã nơi nào không chạm qua" Hoắc Anh Tuấn ôm cô xoay người, ôm cô đặt lên giường, ánh mắt tình ý trên dưới quan sát: "Trừ...!"
Anh mập mờ nhướng mày lên, Khương Tuyết Nhu rất nhanh kịp phản ứng, theo bản năng che môi mỏng của anh lại, trên mặt nóng hừng hực: "Chớ nói".
Cô sau khi nói xong thật nhanh nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, hai gò má đỏ gay một mảnh.
Hoắc Anh Tuấn vốn là chỉ là muốn trêu cợt cô, nhưng bây giờ cũng có chút không khống chế được, thân thể căng thẳng.
Nằm ở phía dưới anh Khương Tuyết Nhu cũng phát giác, cô dùng sức giùng giằng thân thể, có chút không biết làm sao: " Hoắc Anh Tuấn, anh tránh ra, chớ...!"
"Làm sao, tôi không thể, vị hôn phu của cô thì được." Cô càng giãy dụa lại càng chọc giận anh, Hoắc Anh Tuấn bắt lấy tay không an phận của cô, cố định hai cổ tay, cắn răng nghiến lợi: " Khương Tuyết Nhu, tôi mới đi mấy ngày cô đợi không kịp liền cùng Lương Duy Phong đính hôn, cô nói xem, Lương Duy Phong bây giờ có biết cô đang nằm ở trên giường của tôi không."
" Hoắc Anh Tuấn, anh đủ rồi...!"
Khương Tuyết Nhu sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến cam kết của cô với Lương Duy Phong, cô thật cảm thấy có lỗi với anh ta.
Trong giây phút thất thần, Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn giận không kìm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cướp đoạt sự hô hấp của cô, anh cho là mình đã rất chán ghét cô, nhưng mà lúc đụng phải đôi môi cô, lúc mùi vị quen thuộc bao phủ ở chóp mũi, anh chỉ cảm.
thấy thật dễ ngửi.
Khương Tuyết Nhu ngọ nguậy hồi lâu cũng vô ích, hai tay cô bị anh gắt gao đè xuống, sức lực của người đàn ông tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Rất nhanh, cô liền bị anh hôn đến chóng mặt, thân thể cũng cơ hồ là bản năng thích ứng với nụ hôn của anh.
Mấy ngày nay, khi anh rời đi, cô thường xuyên mất ngủ nửa đêm nhớ tới anh, cô mặc dù đã đính hôn với Lương Duy Phong, nhưng chỉ cần Lương Duy Phong hơi thân cận cô thì theo bản năng cô liền né tránh.
Mà không phải là giống như bây giờ, quyến luyến ở trên người anh hôn cùng hô hấp.
"Ầm."
Bên tại loáng thoáng nghe được âm thanh đóng cửa truyền tới từ dưới lầu, Hoắc Anh Tuấn không để ý đến.
Chẳng qua là không bao lâu, rất nhanh có người ở bên ngoài khẽ gọi: "Đại thiếu gia, anh ở đâu?"
Hai người chợt vừa tỉnh.
Đây là...!âm thanh của Diệp Minh Ngọc.
Khương Tuyết Nhu sắc mặt lại trắng bệch đẩy anh ra, cô làm sao có thể quên được, anh đã có bạn gái, mà bạn gái anh bây giờ đang ở bên ngoài.
Hoắc Anh Tuấn đáy mắt nóng bỏng lướt qua một tia phiền não, cái tên Diệp Minh Ngọc đáng chết vào bằng cách nào.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc mở cửa, ánh mắt vừa liếc về phía sau, phát hiện Khương Tuyết Nhu giống như bị bắt gian vậy chui rúc vào trong chăn.
Anh thấy khó hiểu cảm thấy có mấy phần buồn cười.
"Đại thiếu gia...!"
Diệp Minh Ngọc bất ngờ thấy Hoắc Anh Tuấn xuất hiện trước cửa, ngẩn ngơ, người đàn ông trước mặt mặc bộ quần áo ngủ màu xanh cổ áo mở rộng ra hơn phân nửa, cơ bụng rắn chắc của phái nam khiến cô ta cảm kích thích, nhìn anh mê mẩn, lòng cô ta thì như có trận cuồng phong càn quét qua.
Chẳng qua là một lát sau, cô ta ngửi được trên người anh tản ra một mùi thơm của phái nữ, tim cô ta trong nháy mắt chìm lại, nhìn kỹ lại, đáy mắt người đàn ông này còn như đang lén lút làm chuyện mờ ám, cả người cô cũng bối rối.
Trực giác nói cho cô biết trong phòng có thể có người phụ nữ khác, hơn nữa cô ta hình như đã làm gián đoạn chuyện tốt của bọn họ.
Nhưng tại sao có thể như vậy.
Không phải nói sau khi Nhạc Hạ Thu chết, đại thiếu gia hoàn toàn không gần nữ sắc sao, bên trong là ai.
"Cô vào bằng cách nào?" Hoắc Anh Tuấn trên mặt mây đen giăng đầy, anh ghét nhất là bất kính, chưa được cho phép mà đã bước vào địa bàn của anh.
- ----------------------
Danh Sách Chương: