Chương 1756
Hoắc Anh Tuấn gật đầu: “Anh đoán anh ta là người thâm độc, anh ta muốn cưới em, sau đó Khương Tụng và em nhận nhau, anh ta nhận được sự tin tưởng của Khương Tụng và Thương Dục Thiên, sau đó dựa vào bọn họ để bước lên vị trí người giàu nhất thế giới, đến lúc đó hai vợ chồng Khương Tụng không còn tác dụng gì, anh ta sẽ xử lý em.”
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng khiếp sợ: “Em nhớ trước kia Lương Duy Phong và đám sát thủ vịnh Nia thường xuyên hợp tác, Lục Thiên Bảo từng nói người nước Nguyệt Hàn đến vịnh Nia, sau đó mang theo một đám sát thủ trở về, có lẽ người kia là. . . Lương Duy Phong.”
“Chắc chắn là anh ta, lúc đó Lương Duy Phong làm việc cho Sở Minh Khôi bởi vì Sở Minh Khôi nói anh ta đến vịnh Nia tìm sát thủ, có lẽ anh ta vô tình nhìn thấy Khương Tụng ở đó, mà Khương Tụng rất giống em, năm đó cha anh gặp mẹ em, sau đó nhìn thấy em cũng nghi ngờ hai người là mẹ con.”
Hoắc Anh Tuấn nói: “Sau khi anh ta quay về điều tra một chút thì sẽ biết năm đó mẹ em gặp chuyện nên mất tích, sau đó đến vịnh Nia hỏi thăm cư dân về quá khứ của Khương Tụng thì dễ dàng tìm ra manh mối.”
Khương Tuyết Nhu khó khăn mở miệng, “Nếu không phải em phát hiện anh ta có gì đó không bình thường, có lẽ anh ta vẫn cứ tiếp tục giả vờ.”
“Cũng không phải, có lẽ anh ta không muốn giấu giếm nữa nên sẽ từ từ lộ ra bản chất của mình trước mặt em.” Hoắc Anh Tuấn ôm eo cô, “Bởi vì anh ta đã tìm ra cách khác, đồng thời vừa có thể trả thù em vừa có thể giúp sự nghiệp anh ta tiếp tục thăng tiến.”
Khương Tuyết Nhu ánh mắt tối sầm lại, “Ý của anh là Khương Kiều Nhân?”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, lòng bàn tay to vuốt nhẹ qua mái tóc đen dài của cô, hai sợi tóc đen dài rụng xuống vướng vào lòng bàn tay anh. “Tóc dài của phụ nữ rất dễ rụng, em sống ở biệt thự của Lương Duy Phong vào thời điểm đó mỗi ngày rụng biết bao nhiêu sợi tóc dài. Em ở cùng với anh ta một khoảng thời gian, người giúp việc hàng ngày dọn dẹp phòng em sẽ lấy tóc của em gửi cho Khương Kiều Nhân làm mẫu vật để kiểm tra quan hệ mẹ con.”
Khương Tuyết Nhu chấn động, cô cúi đầu nhìn sợi tóc dài trên lòng bàn tay Hoắc Anh Tuấn.
Đúng vậy, dù sở hữu một mái tóc dài nhưng cô cũng không thể nào tránh khỏi tình trạng rụng tóc khi gội đầu, chải đầu, sấy tóc.
Trước giờ cô luôn cho rằng Lương Duy Phong cưới cô, cùng lắm là vì muốn báo thù nên mới hành hạ cô.
Khi điều gì đó càng gần với sự thật, cô càng cảm thấy Lương Duy Phong kia làm cô sởn cả tóc gáy.
Làm sao một người có thể đáng sợ đến mức như vậy.
“Em nghĩ những gì anh nói có thể là sự thật.”
Khương Tuyết Nhu thì thào nói, “Lương Duy Phong khi lúc mới cưới em, anh ta vẫn dành tình cảm sâu nặng cho em, càng về sau sự hận thù của anh ta đối với em càng ngày càng rõ ràng. Có lẽ là lúc đó trong lòng anh ta đã có chủ ý, không có cách nào để em thích anh ta nên anh ta đã để Khương Kiều Nhân giả mạo em. Khương Kiều Nhân là chị họ của em nên có chút giống nhau, cộng thêm lúc nhỏ bị bắt cóc, ở Thanh Đồng có rất nhiều người thật sự không biết nhiều về cô ấy nên có thể lợi dụng những thứ này để giả mạo mà không lộ chút sơ hở gì.”
“Ừ.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, “Khương Kiều Nhân lợi dụng Lương Duy Phong để khiến cô ấy trở thành con gái ruột của Khương Tụng. Cho nên sau khi Khương Kiều Nhân trở về Nguyệt Hàn thì sự nghiệp của Lương Duy Phong thăng tiến vượt bậc, bởi vì họ ở chung trên một con thuyền.”
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng không can tâm, ảo não nói, “Đều là lỗi của em, em đã ngu ngốc như thế nào mà lại kết hôn với Lương Duy Phong.”
“Ai cũng có lúc hồ đồ, cũng đừng tự trách bản thân nhiều quá.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng an ủi.