“Cậu chủ Hạ, anh có muốn cùng đi sang bên đó ngồi không? Anh xem, ở đây cũng không còn lại bao nhiêu người” Đi tới cửa, Tần Tử Phong còn quay lại với vẻ mặt đắc ý.
“Chết tiệt, Tần Tử Phong, anh cố ý lôi kéo người của tôi phải không?” Hạ Văn Trì nổi giận, đập bàn đứng lên.
“Người, còn cần tôi phải lôi kéo sau. Mọi người đều rất thông minh, cho nên sẽ hướng tới nơi nào tốt hơn cho mình” Tần Tử Phong nhướng mày: “Chỉ sợ không cần bao lâu nữa, vị trí đứng đầu Thanh Đồng của nhà họ Hạ sẽ phải đổi chủ rồi”.
“Anh nằm mơ không sợ đến lúc phải tỉnh lại sao, còn muốn bám vào một người phụ nữ hội hám nhà họ Khương” Hạ Văn Trì chỉ vào Khương Kiều Nhân cười lạnh: “Loại phụ nữ secondhand | này, tháng trước vẫn còn là hôn thê của người khác, xem ra anh cũng không để bụng”
Sắc mặt của Khương Kiều Nhân lập tức biến đổi, lạnh lùng nói: “Anh Hạ, anh nói chuyện chú ý đúng mực. Nếu không chờ tới tháng sau khi bố tôi bước lên vị trí chủ tịch của Hồng Nhân, tôi không ngại đem nhà họ Hạ của anh ra xử lý đầu tiên đâu.”
Khương Tuyết Nhu ở bên cạnh nghe xong thật sự không nhịn được cười: “Chị đừng nói một cách quá chắc chắn như vậy. Trong trường hợp tháng sau giám đốc Khương không thể ngồi lên ghế chủ tịch, mặt mũi của chị có thể giấu vào đâu đây?”
way.
“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều cũng cười đến chảy nước mắt: “Nhà họ Khương của các người thanh danh không tốt, đừng phá hỏng danh tiếng mà Hồng Nhân đã gây dựng nhiều năm”
“Phải lắm” Hạ Văn Trì cười phụ họa.
“Mấy người hiện tại cứ cười đi, chờ tháng sau tha hồ khoác” Khương Kiều Nhân lạnh mặt, kéo tay Tần tử phong rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tần Gia Như, vẻ mặt dịu dàng ngồi bên cạnh Hoắc Anh Tuấn: “Luật sư Hoắc, anh không đi cùng sao?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng liếc nhìn cô ta một cái, chỉ thiếu chưa nói ra một chữ “cút”
Nhưng Tần Gia Như cũng không thèm để ý. Lúc trước lần đầu tiên gặp qua người đàn ông này, từ đó về sau cô chưa từng thấy ai có khí chất và phong thái có thể so sánh được với anh. Chỉ tiếc, thân phận của anh lại hơi thấp, không xứng với cô. Nhưng từ khi biết được anh là luật sư hàng đầu của Thanh Hoa, cô liền cảm thấy người đàn ông này rất xứng đối với mình.
“Luật sư Hoắc, anh có vẻ còn chưa biết nhiều về Tần Thị của chúng tôi.”
Tần Gia Như cười tủm tỉm nói: “Tài sản của Tần Thị có khoảng hơn 1.500 tỷ. Hiện tại chúng tôi hoạt động trong các lĩnh vực ẩm thực, du lịch, tài chính, khoa học kỹ thuật và nhiều lĩnh vực khác. Chúng tôi sẽ sớm hợp tác với Hồng Nhân, tương lai thực sự không có giới hạn. Trong tương lai, chúng tôi có thể vươn ra quốc tế, trở thành tập đoàn đứng đầu cả nước. Vị trí giàu nhất. Thanh Hoa của nhà họ Hoa e rằng cũng sẽ không còn giữ được nữa”
“Haha” Hạ Văn Trì trực tiếp bật, thật sự muốn hét lên: nhà họ Hoa giàu nhất Thanh Hoa chính là người đang ngồi cạnh cô.
Hoắc Anh Tuấn khóe miệng nhếch lên, thật sự rất muốn một chân đá văng cô gái đang ngồi bên cạnh. Phong thái toát ra từ người cô ta thực sự quá khó chịu. Có điều, thấy Khương Tuyết Nhu đang nhìn chằm chằm về hướng này, anh cố nhịn xuống, mím môi không nói gì.
Tần Gia Như thấy thế lại cho rằng có hy vọng, còn lớn mật dựa sát vào bả vai Hoắc Anh Tuấn: “Chỉ cần anh đồng ý làm người đàn ông của tôi, đời này có thể tích lũy tiền tài, chắc chắn nhiều hơn so với việc anh cả đời này đi kiện tụng”
Hoắc Anh Tuấn nheo mắt, Tân Gia Như lại hiểu lầm rằng anh đã động, tiếp tục lớn mật ghé bên tại anh, thấp giọng nói nhỏ nhẹ: “Khương Tuyết Nhu chỉ là loại phụ nữ nghèo hèn không quyền không thế, sao có thể so sánh với tôi được.”
Vừa nói, tay cô ta vừa chậm rãi sờ lên ngực Hoắc Anh Tuấn.
Khương Tuyết Nhu cay mắt, thật sự nhịn không được. Đầu óc bị lửa giận thiêu đốt, cầm lên cốc bia hất thẳng vào mặt Tần Gia Như. Đá bên trong cốc dội thẳng vào đỉnh đầu cô ta.
“A, Khương Tuyết Nhu, cô có bệnh à” Tần Gia Như hét lên một tiếng rồi đứng lên, vội vàng lấy khăn giấy lau mặt và cơ thể.
“Tôi thấy người bị bệnh chính là cô đấy, vừa nhìn đã thấy như thiếu hơi đàn ông lâu năm rồi, thực sự khiến người khác nóng mắt”
Khương Tuyết Nhu che ở trước mặt Hoắc Anh Tuấn, cười lạnh: “Tôi cảnh cáo cô, đây là người đàn ông của tôi. Nếu tôi còn nhìn thấy cô chạm vào anh ấy một lần nữa, tôi chặt tay cô.”
“Người đàn ông của cô?” Tần Gia Như bật cười chế giễu: “Vừa rồi anh ấy còn ngồi cách cô cả dặm, cô chắc anh ấy là của cô chứ? Đừng có đơn phương ngộ nhận, thực sự xấu hổ”
Nghĩ tới sự lãnh đạm của Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu không biết phải nói sao.
Nhưng Tần Gia Như lấy đó làm trò cười, thực sự khiến cô đã hoàn toàn không có đường lui.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn: “Mau biến đi”
Danh Sách Chương: