Tần Gia Như đắc ý cười nói: “Nghe thấy chưa? Anh ấy kêu cô biến đi”
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu lập tức trắng bệch.
“Tôi nói là nói cô hãy biến đi”.
Hoắc Anh Tuấn chậm rãi đứng dậy, chân dài giờ lên không thương tiếc đá Tần Gia Như ngã trên mặt đất.
Ai nấy sợ tới ngày người, Tần Gia Như hét lên: “Hoắc Anh Tuấn, anh là ai chứ? Dám đá tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”. Chuyên trang đọc truyện { TRUMT RUYEN. c om }
“Vậy sao? Tôi sẽ chờ xem” Hoắc Anh Tuấn lấy một tờ giấy ăn, cẩn thận lau bả vai vừa bị cô ta chạm vào,dáng vẻ như vừa bị thứ gì đó cực kỳ ghê tởm chạm vào.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tất cả, cơn tức giận trong lòng kia đã tiêu tán đi rất nhiều.
Anh dù sao cũng rất thức thời, nếu anh vẫn còn ngoan cố, sợ rằng cả đời này cô đều sẽ không thèm để ý tới anh nữa.
“Hoắc Anh Tuấn, anh sẽ hối hận. Anh chờ xem, sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ làm anh khóc lóc cầu xin tôi ngủ với anh” Tân Gia Như bị làm nhục, uất hận nói một câu rồi mới giận dữ rời đi.
Hạ Văn Trì mắng: “Gì vậy? Hạng người như cô ta có xứng ngủ với Anh Tuấn không chứ? Rác rưởi, bẩn thỉu”
Lâm Minh Kiều cùng Chu Mộc Thanh đồng thời cười ra tiếng.
Chỉ có Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn là gương mặt không có biểu cảm gì.
“Cậu còn dám nói bọn họ là một đám rác rưởi sao?” Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn buông ra một câu châm chọc.
Hạ Văn Trì xấu hổ: “Chỉ là một nhà họ Tần nhỏ bé thôi, cho dù có hợp tác với Hồng Nhân thì cũng không đáng để tôi phải quan tâm. Nào, uống thôi, mọi người tiếp tục vui vẻ nào. Những người ở lại mới là anh em địch thật” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Anh ta dẫn đầu hát một bài, Lâm Minh Kiều cũng thực đứng lên hát một bài.
Ghế sofa dài lúc này thật trống rỗng, nhưng Khương Tuyết Nhu lại trùng hợp ngồi ở giữa Chu Mộc Thanh và Hoắc Anh Tuấn.
Cô bỗng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi chính là cô kiêu ngạo nói Hoắc Anh Tuấn là người đàn ông của cô.
“Ngồi lại đây” Hoắc Anh Tuấn thình lình vỗ vào chỗ bên cạnh canh.
Khương Tuyết Nhu chỉ có thể căng thẳng bước tới ngồi bên anh. Hoắc Anh Tuấn một tay đặt sau lưng cô, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, lông mày nhướng lên: “Em vừa mới nói.. anh là... người đàn ông của em?”
Mặt Khương Tuyết Nhu liền nóng bừng, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không đoán | ra được cảm xúc của anh là gì.
Nhưng anh vẫn như cũ khóa chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích. Trong lòng cô có chút tức giận, nói thẳng: “Đúng vậy, anh chính là người đàn ông của tôi. Nếu anh cảm thấy lời này nói không đúng, anh cứ sửa lại. Khương Tuyết Nhu tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh nữa”
Một tia u ám liền xẹt ngang qua đôi mắt Hoắc Anh Tuấn, cũng không biết lúc này nên tức giận hay... vui sướng.
Trước kia sao anh không phát hiện người phụ nữ này còn có tính cách độc đoán như vậy. Chẳng qua cô đối với anh cũng chỉ là thứ tình cảm theo thời điểm, soa còn lì lợm kêu là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
“Được rồi, em vẫn còn nhớ rõ thân phận của chính mình, vậy thì vì sao để lời nói của anh vào tại này ra tai kia?”
Hắn lạnh lùng nói: “Ở bên cạnh những người đàn ông khác có vui không?”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, cho rằng anh đang nói tới Chu Mộc Thanh, bất lực nói: “Cậu chủ Chu vốn là muốn xin lỗi em vì chuyện lần trước. Em đương nhiên muốn tới ngồi bên cạnh anh. Ai bảo anh mấy ngày nay... đều không về nhà, cũng không để ý tới em. Vừa rồi... còn vờ không quen biết em”.
Vừa nói, mặt cô càng đỏ ửng, có chút oan ức, ngay cả giọng nói cũng ngày càng nhỏ lại.
Hoắc Anh Tuấn trong lòng cảm động, nhìn cô dường như sắp khóc tới nơi, lửa giận vốn kìm nén mấy ngày nay liền không thể bộc phát được nữa.
“Em còn nói mà không biết xấu hổ sao. Anh ghét nhất là ai lừa gạt anh” Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh nói: “Anh dặn em không được gặp gỡ Lương Duy Phong, nhưng em lại bỏ ngoài tại mất lời nay. Em có phải cảm thấy anh quá chiều em, hết lần này tới lần khác bao dung, tha thứ cho em đúng không?”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, nháy mắt đã hiểu ra: “Anh đang nói tới việc ở bệnh viện mấy ngày trước sao?... Làm sao anh lại biết được?”
Hoắc Anh Tuấn không để lộ biểu cảm gì trên mặt, nhưng đáy mắt có thể thấy rõ vẻ không hài lòng.
Khương Tuyết Nhu đành phải tiếp tục giải thích: “Lúc ấy em đang ở khu dân cư Thủy Sinh. Đúng lúc nhận được điện thoại báo dì Vương bị ngất thì anh ấy cũng tới công trường thị sát. Anh ấy nghe được điện thoại của em, tự nói có quen người ở bệnh viện. Cứ thế mà thuận tiện giúp em thôi.”
Danh Sách Chương: