Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1719

“ Kiều Nhân.” Khương Tụng đột ngột đứng lên, “Mẹ sẽ không nói chuyện này, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Thôi, vậy mẹ đi ngủ sớm đi.” Khương Kiều Nhân cầm ly sữa đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Khương Tụng nhấc điện thoại muốn gọi cho Thương Dục Thiên, nhưng sau khi tìm được số của ông, không hiểu sao trong người bà trào lên cơn tức giận, bà trực tiếp ném điện thoại xuống đất.

Mãi đến mười giờ rưỡi tối, Thương Dục Thiên mới rón rén trở về phòng ngủ.

Khương Tụng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Thương Dục Thiên sửng sốt, vội vàng cười ôm lấy bà, “Vợ, làm phiền em rồi sao?”

Khương Tụng chỉ thấy trên người ông có mùi nước hoa của phụ nữ, bà mạnh tay đẩy ông ra, “Cút đi, mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh làm tôi buồn nôn.”

Thương Dục Thiên không thể giải thích được mà cúi đầu ngửi chính mình, “Không phải, đây là mùi nước hoa của anh.”

“Đừng ngụy biện, tôi ngửi được.” Khương Tụng lạnh lùng nói.

Thương Dục Thiên chỉ cảm thấy rất oan uổng, liền cởi bộ đồ ném tới trước mặt bà, “Em tự mình ngửi đi, mùi nước hoa của phụ nữ đâu ra, mũi em có vấn đề sao.”

Trong đầu Khương Tụng hiện lên hình ảnh đó, không kìm chế được bà quăng bộ đồ xuống đất. “Tôi hỏi anh, tối hôm nay anh đi đâu?”

“Tống Gia gửi thư mời cho tôi, tôi nói chuyện với Tống Nguyên, để Tống Nguyên bỏ qua cho Triệu gia.”

“Có đúng như vậy không.” Khương Tụng nhếch mép, nhận định là còn đang nói dối, rõ ràng là đã cùng Khương Tuyết Nhu nói chuyện vui  vẻ, “Vậy thì việc đối phó với Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu anh không có nhắc đến.”

“Tống Nguyên thật sự không muốn ra tay, với lại Hoắc gia cũng nắm ông ấy trong tay, dù sao cũng là chuyện ân oán cá nhân, không cần phải rối loạn cả xã hội.” Thương Dục Thiên nói thật, thứ hai là ông có ấn tượng tốt với Khương Tuyết Nhu.

Khương Tụng giễu cợt, ” Vậy không thể báo thù cho mẹ tôi và Kiều Nhân sao? Nếu anh không làm được hoặc là không muốn làm thì tôi có thể tự mình ra tay, chẳng lẽ không có anh thì tôi không làm được sao.”

Thương Dục Thiên nghe xong rất nóng giận “Tụng Tụng, nếu muốn nhanh chóng giải quyết Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu, thì chỉ có cách là ép Tống Nguyên, cách của em anh lại không biết nó sẽ như thế nào sao,  nó làm ảnh hưởng đến cục diện của thế giới, không nhất thiết phải trở nên tồi tệ như thế này.”

“Tôi nghĩ là anh không muốn ra tay chút nào, có phải là anh nhìn thấy Khương Tuyết Nhu nên không đành lòng?” Khương Tụng đột nhiên châm chọc nói, “Cô ấy trông rất giống tôi lúc còn trẻ.”

Thương Dục Thiên đột nhiên giật mình, nhìn người phụ nữ lạnh lùng không tin tưởng đang ngồi trên giường, trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh. “Tụng Tụng, ý của em là gì.”

“Tôi đã từng nhìn thấy Khương Tuyết Nhu.” Khương Tụng lạnh nhạt nói, “Cháu gái thì cũng có chút giống cô của mình, ngược lại thì cô ấy trông rất giống tôi. Có lẽ anh thấy cô ấy rất giống tôi lúc còn trẻ nên anh không đành lòng ra tay, dù sao tôi cũng không trẻ như cô ấy.”

Thương Dục Thiên hiểu được.

Nhưng cũng tức giận.

“Khương Tụng, có phải trong lòng em, tôi là người đàn ông tệ bạc như vậy không?.”

Đôi mắt ông đầy sự phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK