Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1172

“Chẳng trách đầu óc rất đơn giản.” Lãnh Lãnh thì thào nói.

“Khụ khụ.” Hoắc Anh Tuấn bị sặc nước.

Khương Tuyết Nhu không khỏi bật cười.

“Và cha cũng hiểu luật.” Hoắc Anh Tuấn nói thêm, “Đừng coi thường pháp luật. Đây là xã hội pháp luật. Nếu hiểu luật, chúng ta có thể trực tiếp dùng pháp luật để giải quyết những kẻ đã làm tổn thương mình mà không cần nắm đấm”.

Lãnh Lãnh nhẹ giọng nói: “Có đúng không, nếu như tôi hiểu luật, chú sẽ là người đầu tiên tôi giải quyết.”

“Nhưng cha là luật sư hàng đầu thế giới, pháp luật thông thường không thể giải quyết được cha.” Hoắc Anh Tuấn cười nhạt nói, “Nhưng nếu có một ngày như vậy, cha chỉ có thể nói rằng trò giỏi hơn thầy, cha sẽ hài lòng. . ”

“Còn biết gì nữa không?” Lãnh Lãnh hỏi.

Hoắc Anh Tuấn đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nói: “Sau khi con đọc sách, cha có thể dạy con toán, hóa, lý, sinh, cha cái gì cũng biết.”

“Cô giáo có thể dạy, và mẹ tôi cũng vậy.” Lãnh Lãnh nói lý lẽ.

“Cô giáo chỉ chung quy, cô giáo không giỏi bằng cha, đối với mẹ con …” Hoắc Anh Tuấn nhìn  Khương Tuyết Nhu cười, “Khương tiểu thư, em có biết nước được tạo ra từ Nguyên Tố gì không?”

Khương Tuyết Nhu: “…”

Có ma biết một kiến thức xưa xửa xừa xưa như vậy.

Hoắc Anh Tuấn cười nói với Lãnh Lãnh: “Nhìn xem, đây chỉ là kiến ​​thức hóa học nhập môn đơn giản nhất thôi, mà mẹ con cũng không nhớ nữa. Trong học tập, con nghĩ mẹ có thể dạy cho con cái gì?”

Lãnh Lãnh hơi khinh thường nhìn Ma Ma.

Trong đời,  Khương Tuyết Nhu, lần đầu tiên bị con trai khinh thường, cay đắng nhìn Hoắc Anh Tuấn.

Anh chứng minh trước mặt con trai rằng anh có thể làm được, nhưng tại sao anh phải dìm hàng cô không thương tiếc như vậy? Cô không cần mặt mũi sao?

Cảm nhận được sự tức giận của  Khương Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng ho khan một tiếng, cẩn thận đặt hết miếng thịt bò đã cắt lên đĩa của  Khương Tuyết Nhu, “Đương nhiên, mẹ con có thể dạy con vẽ, cô ấy là nhà thiết kế đứng đầu thế giới, bức tranh quá đẹp, cô ấy có thể đưa con đi chơi công viên, cảm nhận cây cỏ, hoa lá, chim muông … ”

“Được rồi, Hoắc Anh Tuấn, im đi.”

Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh, cắn hai miếng bít tết vừa ăn, liền đi tìm Tiểu Khê.

“Chú đã tổn thương đến Ma Ma rồi.” Lãnh Lãnh đưa ra kết luận, đặt dao nĩa xuống, “Tôi ăn no rồi.”

Nói xong, thân hình nhỏ bé nhảy xuống ghế, đi tìm Ma Ma cùng Tiểu Khê.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đi theo vào sân chơi.

Khương Tuyết Nhu đang chơi cầu trượt với Tiểu Khê, Lãnh Lãnh nhất thời không có hứng thú chơi, liền đi chơi khối xếp hình.

Hoắc Anh Tuấn ngẩn người ngồi bên cạnh, lẳng lặng xếp hình.

Mấy phút sau, Lãnh Lãnh nhìn lướt qua, thấy anh ta thật sự đi lắp một chiến hạm tàu.

Cậu lặng lẽ nhìn xuống đồ chơi của mình, và đột nhiên cảm thấy khá nhàm chán.

“Lãnh Lãnh, cái này cha không biết nhiều. Cha cần một người giúp đỡ. Con có thể giúp cha không.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thằng bé khẩn cầu, “Cha không tìm được súng thần công.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK