Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1974

“Đừng lo lắng, cha cũng đã  nhốt anh ta vào lồng, xương tay chân đều bị cha đánh gãy, cho dù anh ta muốn tự sát cũng không có cách nào để tự sát.” Thương Dục Thiên nói nhẹ.

Khương Tuyết Nhu tưởng tượng ra cảnh tượng đó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

“Cô có muốn gặp anh ta không?” Thương Dục Thiên đột nhiên hỏi cô.

Khương Tuyết Nhu mở miệng, nghĩ rằng mình không cần thiết phải gặp Lương Duy Phong nhưng cô lại liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn bên cạnh rồi lại gật đầu, “Được rồi, bây giờ có thể đi được không.”

“Đương nhiên là được.”

Thương Dục Thiên nói xong vỗ nhẹ lên lưng Khương Tụng, “Em ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi sẽ đưa bọn họ tới đó.”

“Anh ….” Khương Tụng muốn ở bên con gái nhiều hơn.

“Em sức khỏe không tốt, trước tiên hãy chữa khỏi bệnh cho em, có một số việc đừng lo lắng.” Sau khi Thương Dục Thiên xoa dịu xong, liền dẫn Khương Tuyết Nhu rời đi.

Tất nhiên, Hoắc Anh Tuấn cũng lập tức đi theo.

“Anh đừng đi theo tôi.” Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái yếu ớt. “Lương Duy Phong, tôi có chuyện cần nói rõ.”

“Làm sao vậy, tôi không nghe được sao?” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói, “Hơn nữa, nếu không phải tôi, bọn họ có thể bắt được Lương Duy Phong không, tôi còn không có tư cách đi gặp anh ta lần cuối sao?”

Anh hỏi liên tiếp hai câu, Khương Tuyết Nhu không thể phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể để anh đi theo.

Trong xe, Thương Dục Thiên đang ngồi ở ghế phụ, qua kính chiếu hậu cũng thấy được hai người có chuyện.

Anh nhớ trước đây Khương Tuyết Nhu đã cầu xin chính mình cho Hoắc Anh Tuấn, lúc đó mới thấy được Khương Tuyết Nhu thật sự có tình cảm với Hoắc Anh Tuấn.

Sau đó, cả hai cũng thường xuyên cặp kè với nhau.

Bất quá, nếu như lúc đó Khương Kiều Nhân không áp bách thì hai người họ cũng sẽ không ly khai.

Nhưng Thương Dục Thiên cũng đoán được, nếu như ông và Khương Tụng không xuất hiện, thì quan hệ giữa hai người này hẳn là sẽ không trở thành như thế này.

Ông không biết làm thế nào để dung hòa bọn họ.

Trong lúc Thương Dục Thiên đang suy nghĩ miên man, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong xe, chú Thương, chú và Khương Tụng trước kia gặp nhau như thế nào.”

“Lúc đó, tôi đến đảo Solomon bàn chuyện làm ăn, tình cờ Tụng Tụng là người tiếp đãi tôi. Khi đó cô ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi, rất xinh

đẹp, cũng rất năng động, có bản lĩnh, rõ ràng là nhỏ hơn so với tôi nhưng lại là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi kinh doanh thất bại bị lỗ vốn.”

Nhắc đến chuyện quá khứ tâm trạng của Thương Dục Thiên đã dịu đi rất nhiều. “Lúc đầu, tôi thích thú, tò mò, sau đó thì phát hiện ra mình yêu cô ấy, tôi chợt nhận ra rằng mình không thể sống thiếu cô ấy. Nhưng trước khi lấy chồng, cô ấy nói chuyện thẳng thắn với tôi, cô ấy không nhớ những chuyện của quá khứ và có thể trước đây cô ấy đã có con, vì dưới bụng cô ấy có vết mổ, có thể là vết thương do sinh mổ. Thậm chí sau khi kết hôn với tôi, cô ấy cũng cố gắng tìm kiếm đứa con thất lạc của mình.”

Khương Tuyết Nhu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ như không nghe thấy gì cả.

Hoắc Anh Tuấn khẽ liếc cô một cái rồi hỏi: “Chú có để tâm không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK