“Bây giờ cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi đi”
Lâm Vân Thanh khó hiểu: “Tại sao lại như vậy? Tôi đã đóng tiền thuê nhà nửa năm mà”
“Tôi sẽ trả hết cho cô nửa năm tiền thuê. Đây! Tôi trả cô tiền thuê một năm luôn. Tóm lại, cô phải dọn đi ngay lập tức! Muộn nhất là sáng mai phải đi”
Thái độ của ông chủ rất kiên quyết. Ông ta vốn là người thô lỗ.
Lâm Vân Thanh ở đây không lâu nhưng cũng biết một chút về tính cách ông ta.
Hai vợ chồng họ đều hơn 40 tuổi nhưng cãi nhau suốt ngày. Có khi ông ta còn làm vợ mình bị thương nên Lâm Vân Thanh cũng hơi sợ ông ta.
Nhưng thấy một xấp tiền kia, bà ấy nhíu mày.
Cảm giác bất thường ở quán ăn ngày càng tăng lên.
Bà ấy đề phòng đẩy tiền lại cho ông ta: “Tôi đã đóng tiền, cũng ký hợp đồng rõ ràng nên tôi có quyền không rời đi. Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi phải quay lại làm việc.
Sau khi nói xong, bà ấy đứng dậy.
“Hôm nay, dù cô muốn hay không cũng phải dọn đi. Nếu cô không tự đi thì tôi giúp cô!”
Chủ nhà nói xong thì liền đứng dậy.
Đợi đến lúc bà ấy lấy lại tinh thần thì ông ta đã xông vào phòng, kéo vali của bà ấy ra ngoài.
Lâm Vân Thanh không thể tin là ông ta ngang ngược như vậy.
“Chủ nhà! Anh làm thế này là vi phạm pháp luật!” Bà ấy xông đến cản ông ta.
“Một kẻ từng đi tù như cô thì nói gì pháp luật với tôi?” Đối phương rống to một câu.
Vẻ mặt Lâm Vân Thanh dần dần thay đổi.
Nhưng tiếp đó, trong chớp mắt bà ấy lại càng giữ chặt vali của mình: “Anh muốn tôi dọn đi cũng được, nhưng dù sao cũng phải cho tôi biết lý do chứ? Ai bắt tôi phải dọn đi hoặc anh có lý do gì không cho tôi ở đây nữa?”
“Lý do là tôi không cho cô ở nữa. Đây là nhà tôi. Tôi muốn cho ai ở thì người đó ở, làm gì đến lượt cô tra hỏi?”
“Rắccc”. Chiếc hộp bị bể chia năm xẻ bảy.
Lâm Vân Thanh hét lên, đỏ mắt đuổi theo.
– Đây là món quà đầu tiên mà Du Tuấn tặng bà từ nhiều năm trước.
Sau đó Du Ánh Tuyết ra đời, bà ấy lại dùng nó để dỗ con bé.
Lâm Vân Thanh nâng hộp nhạc đã vỡ tan, kí ức tràn về làm lòng bà đau nhói.
Nhưng…
Ai đã cho chủ nhà một số tiền lớn. để bà dọn đi? Sao họ phải làm thế?
Chẳng lẽ… Lại là vợ Kiều Thanh Lương ư?
Người đàn ông đằng kia vẫn đang ném đồ đạc của bà ấy.
Hai mắt bà đỏ bừng. Bà ấy bước đến, không biết lấy sức ở đâu đoạt lấy vali trong tay ông ta.
“Đừng đụng vào đồ của tôi!” Bà ấy lạnh lùng quát.
Ông ta đẩy bà ấy ra, bà ấy lại nhào tới.
Mấy lần như vậy làm đối phương tức giận, ông ta dùng hết sức đẩy bà ấy.
Lâm Vân Thanh không đứng vững, ngã ra sau rồi lăn mấy vòng từ trên lầu xuống đất.
Sau giây lát…
Chỉ nghe thấy Lâm Vân Thanh rên rỉ đau đớn, sau đó hàng xóm nghe thấy nên chạy đến xem.
“Trời ạ! Vân Thanh! Cô còn đứng lên được không?”
“Mau gọi cấp cứu!”
Lâm Vân Thanh cuộn tròn. Bà ấy định cố gắng hết sức ngồi dậy nhưng…
Bà ấy làm sao cũng không thể động đậy.
Ngay sau đó tầm mắt bà ấy toàn màu trắng, bên tai đầy tiếng ồn nhưng bà đã không còn cảm giác.
Một giây sau… Bà ấy nhắm mắt, mất hết trị giác.
Xe cấp cứu từ tòa nhà chạy ra.
Ở góc tối, một chiếc xe sang trọng đứng đó, người ngồi ghế sau nhìn xe cấp cứu biến mất, trên mặt không có một chút đồng tình mà cười lạnh.
“Chuyển khoản cho chủ nhà đi!”
Đối phương ra lệnh. Cửa kính xe được nâng lên.
“Vâng thưa bà chủ!” Người ngồi ghế trước đáp lại.
“Đi thôi” Chiếc xe sang trọng dần dần biến mất.
Lúc này bà chủ nhà quay về, cả nhà lộn xộn, thậm chí dưới đất có máu.
Ông chồng lại mặc kệ, ngồi đó gọi điện mời người đánh bài.