Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, nụ cười trên mặt anh khó coi hơn bao giờ hết.



Anh muốn nói, những bức ảnh đó chỉ là sự hiểu lầm.



Anh còn muốn nói, kiếp này, ngoại trừ một cô gái tên là “Du Ánh Tuyết”, Kiều Phong Khang vĩnh viễn sẽ không kết hôn – câu nói này có giá trị với kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa.



Nhưng mà…



Tất cả những lời đến đầu môi, chỉ còn lại một câu: “Khi nào tôi kết hôn thật, tôi nhất định sẽ báo cho em”



Mắt cô ngấn lệ. Ngày hôm đó… Có lẽ, sẽ không quá muộn … Du Ánh Tuyết dọn ra khỏi căn hộ.



Một mình, trở về ngôi nhà cũ trước đây. Vì chỉ ở hơn mười ngày nên bà chủ không tính tiền thuê nhà. .



Lại khôi phục cuộc sống trước kia.



Một mình mua thức ăn, một mình ăn cơm, một mình đi siêu thị, một mình học tiếng Anh.



Thỉnh thoảng, Phùng Linh Nhi sẽ đến để đi cùng cô. Nhưng khi Phùng Linh Nhi rời đi, sự trống trải càng trở nên đáng sợ.



Kiều Quốc Thiên cũng tới chỗ cô. Cô đóng cửa không gặp.



Đời này, cũng không muốn gặp lại…. Nhưng, một người, không bao giờ xuất hiện nữa. Họ chỉ giống như hai đường thẳng cắt nhau. Đã từng có giao điểm, nhưng bây giờ…



Đã vậy, càng ngày càng xa, sẽ không bao giờ cắt nhau nữa.



Đếm ngược ngày thứ ba. Du Ánh Tuyết ăn sáng xong, ngồi trên ghế sô pha, cầm một cuốn sách tiếng Anh. Trên máy tính, bài giảng bằng tiếng Anh đang phát.



Đúng lúc này, tin nhắn của Kiều Minh Đức hiện lên: “Nghe cha anh nói, chú ba đã làm cho em thu nhập học của một trường ở Mỹ. Ánh Tuyết, em đến đây tìm anh đi.”



“Thật lòng xin lỗi, Minh Đức, em định đọc Bắc An” Cô gõ bàn phím trả lời.



Gia tộc họ Kiều, cô ấy không muốn có dính dáng gì nữa.



Không chọc nổi. “Du Ánh Tuyết! Ánh Tuyết! Mở cửa!”



Cửa bị đập. Giọng của Phùng Linh Nhi rất gấp gáp.



Du Ánh Tuyết rút tai nghe, đóng máy tính rồi mở cửa.



“Sao lại tới đây?” “Tới giúp cậu. Nhân tiện, mang báo cho cậu. Nhìn đi, tin tức hôm nay đúng là gây choáng!”



Du Ánh Tuyết liếc nhìn, tiêu đề quả thực rất gây choáng.



Tất cả ảnh nóng và video đen của Tô Hoàng Quyên lần lượt được tung ra, chơi trên giường rất có trình, vị trí dẫn Chương trình khó có thể giữ được.



“Này, cậu xem video chưa? Nhân lúc chưa bị gỡ xuống, xem nhanh lên. Trước khi đến tớ đã xem qua rồi.”



Du Ánh Tuyết không hứng thú chút nào.



Ban đầu…



Những bức ảnh kia của cô và Kiều Quốc Thiên sợ rằng cũng khiến người khác tụ vào xem như vậy. Cũng may, có người kịp thời che đậy, ép xuống, giờ thì mọi thứ đã không còn nữa.



“Thôi, tải và phát tán những thứ này là bất hợp pháp, chúng ta đừng xem nó” Du Ánh Tuyết ngăn Phùng Linh Nhi bật máy tính.



“Chán thế” Phùng Linh Nhi chú miệng rồi lại nói: “Cậu chưa xem nên không biết mấy video kia dữ dội thế nào đâu! Lúc này cô ta dẫn Chương trình trên đài đâu có ngờ ở trên giường buông thả như vậy! Mình nghe nói, còn chơi với cả người có vợ, không xem thì phí!”



Du Ánh Tuyết nghĩ, sao những bức ảnh và video này lại lộ ra trong một đêm?



Chẳng lẽ… Là Kiều Phong Khang?



Nhưng, anh không phải định cưới cô ta sao?



Đầu óc Du Ánh Tuyết có chút loạn.



“Nghe nói, bây giờ vợ của người đàn ông cô ta chơi cùng đã dọa rồi, bảo sẽ cho người lột da, phá nát cái mặt cô ta!” “Thật hả?”



Du Ánh Tuyết một chút hứng thú cũng không có.



Đối với Tô Hoàng Quyên, vì cái kết của cô và Kiều Phong Khang, đối với cô cũng thành chuyện quá khứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK