Cô nghĩ đến một người đàn ông khác, người đàn ông từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời với cô.
“Còn đi được không?”
– Lê Tiến Minh hỏi.
“Đương nhiên…”
– Tống Ân đẩy anh một cái, cố chấp nói – “Ngươi đi đi, tôi không cần anh lo lắng” Nói xong, cô ấy tháo giày cao gót cầm chúng trên tay và đi chân trần.
Mỗi khi bước một bước, cổ chân bị treo của cô rất đau, nhưng cô không ngừng dừng lại, cô kiên quyết bước đi tiếp.
Nhìn bộ dáng bướng bỉnh của cô, anh không cần nào an tâm mà ra về.
Khi nhấc chân lên, anh không thể không đi về phía cô.
“A!”
– Tống Ân kêu lên, đã bị người ôm vào trong lòng.
“Nửa đêm, tôi không muốn mọi người nhìn thấy một người đàn ông đưa cô về nhà. Cô nên im lặng đi”
– Lê Tiến Minh lạnh lùng nói, không nhìn cô, chỉ đi thẳng về phía trước.
Tống Ân năm trong vòng tay của nam nhân, nhịp tim có chút rối loạn.
Gió thổi qua, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông.
Cô nằm ở trên ngực anh khẽ cười: “So với tôi, không phải người nên sợ bị chụp được phải là anh sao?” Lê Tiến Minh cúi đầu, liếc nàng một cái: “Đúng vậy, tôi không thích qua lại với nữ minh tinh, nhất là những nữ minh tỉnh như cô.”
“Anh và anh trai của anh cũng giống nhau?”
“Cô rất quan tâm đến anh trai của ta?
“Không có hứng thú”
– Tống Ân nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, như là muốn thuyết phục anh cũng giống như muốn thuyết phục chính mình.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên hai tay cô dùng sức ôm cổ anh.
Lê Tiến Minh bị cô kéo xuống đến mức phải cúi đầu chóp mũi của hai người áp vào nhau.
Đập vào mắt anh là một khuôn mặt mờ ảo, bởi vì say rượu mà hồng hồng.
Đầu mũi của cô ấy rất mềm, dù sao cũng không biết có phải đã được gọt giữa như mọi người hay không. Hơi thở nồng nặc mùi rượu, dường như càng lúc càng nóng.
Lê Tiến Minh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp không thông: “Tống Ân, cô còn lộn xộn, ta hiện tại ném cô xuống đất.” Chết tiệt!
Người phụ nữ này liệu rằng có biết cô đang quyến rũ một người đàn ông?
Tống Ân không nhận ra có chuyện gì. Đôi mắt to cứ nhìn anh chằm chăm.
Anh chỉ cảm thấy ngay cả ánh mắt của cô cũng hấp dẫn khiến anh ngứa ngáy.
Người phụ nữ này chắc chắn là một hồ ly tinh! Hồ ly tinh ngàn năm!
“Nhìn đủ chưa?”
– Giọng anh trầm xuống.
Tống Ân môi đỏ mọng khế mở: “Nhìn quen quen … Chúng ta từng gặp nhau trước kia sao?
“Cô luôn dùng thủ đoạn này để dụ dỗ đàn ông sao?”
“Thường đàn ông mới phải dùng chiêu này để nói chuyện với Lê Tiến Minh không để tâm đến những câu hỏi của cô. Người phụ nữ này là một bậc thầy trong việc quyến rũ đàn ông, anh không muốn bị lừa.
Lê Tiến Minh đưa Tống Ân đến cửa rồi rời đi. Tống Ân nằm trong bồn tắm ngâm mình, điện thoại cố định bên ngoài không ngừng đổ chuông.