Xoẹt, ký tên vào.
Nước mắt Du Ánh Tuyết rơi từ ra từ hốc mắt, làm ướt gối.
Cô biết… Giờ đây, đứa con của cô… thực sự đã hoàn toàn biến mất…
Cửa phòng phẫu thuật đóng rầm, đèn sáng lên.
Lúc Kiều Phong Khang tới nơi, anh chỉ thấy cánh cửa đóng chặt.
“Anh Khang Dì Lý đứng dậy chào.
“Cô ấy… muốn bỏ đứa bé sao?” Hai mắt Kiều Phong Khang đỏ hoe, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, bước nhanh tới: “Tôi cấm cô ấy bỏ con của chúng tôi!
Vì giận anh, nên muốn bỏ đứa bé sao? Không! Anh không cho phép! Nếu đứa trẻ không còn nữa, giữa bọn họ… sẽ không còn… hoàn toàn không còn… Anh vô cùng rõ!
“Không phải như vậy… thưa anh, anh bình tĩnh một chút”. Dì Lý ngăn lại: “Cô ấy là một người mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé? Đứa bé đã không còn nhịp tim từ lâu… đã sớm không còn… Cô Ánh Tuyết hiện đang mất rất nhiều máu, ở trong đó cấp cứu… Nếu không lấy đứa bé ra, cô ấy sẽ chết!” Dì Lý nghẹn ngào nói.
Hai ngày nay, sự sợ hãi và đau đớn của Du Ánh Tuyết, trừ chính cô chịu đựng, không ai có thể rõ ràng hơn.
Như trải qua đả kích quá dữ dội, Kiều Phong Khang ngả nghiêng, loạng choạng lùi lại một bước.
Cơn đau dữ dội, quét qua cả người anh.
Nhịp tim đứa trẻ đã sớm không còn đập…
Mất rất nhiều máu…
Cô ấy sẽ chết… Mỗi lời như một cái búa khổng lồ đánh vào anh. Giờ phút này, một người đàn ông thà đổ máu chứ không đổ lệ, cuối cùng không kìm được nước mắt ướt đẫm nơi hốc mắt.
Tuyết của anh… Con của anh…
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh – chỉ hai ngày… chỉ mới hai ngày mà thôi, họ đều ở bên bờ vực giữa sự sống và cái chết…
Mà hai ngày này… Anh lại đang ở đâu?
Anh cứ luôn nghĩ có thể che chắn mọi gió mưa cho cô, để cô không buồn không lo, không đau, không vắng. Nhưng trong hai ngày dày vò nhất này, anh chưa từng ở bên cạnh cô.
Kiều Phong Khang chưa bao giờ hối hận như vậy. Anh thậm chí không dám nghĩ tới việc Du Ánh Tuyết làm thế nào để vượt qua hai ngày này.
“Nói cho bác sĩ biết – cô ấy không được phép gặp nguy hiểm!” Cuối cùng anh cũng mở miệng, nói với Nghiêm. Danh Sơn, từng chữ đều trầm thấp, đè ép, ẩn chứa run rẩy. “Dù dùng phương pháp nào, cũng không được phép để Du Ánh Tuyết có chuyện! “
Cô ấy đang ở bên trong. Anh đang ở bên ngoài.
Mỗi phút trôi qua, nỗi đau như kéo dài thêm một thế kỷ.
Anh chán nản ngồi trên ghế ngoài hành lang. Hai bàn tay đan thật chặt. vào nhau. Cơn gió buốt giá ập đến, anh bất động, cứng đờ như một hóa thành tảng đá không có sức sống.
Không biết đã bao lâu trôi qua.. Tạch! Một thanh âm vang lên, đèn trong phòng mổ phụt tắt.
Gần như ngay lập tức, anh đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Người mẹ xem như đã qua cơn nguy kịch…” Bác sĩ nghiêm nghị, kéo chiếc khẩu trang y tế màu xanh xuống: “Đứa bé đã không còn nhịp tim từ lâu, các anh phải rõ việc này. Vì vậy, đứa trẻ… chúng tôi không thể làm gì hơn cả.
Anh không biết nên vui hay nên buồn.
Đứa trẻ… Không còn.
Chỉ là, khi cô ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, anh mới cảm thấy trên đời không có gì quan trọng hơn mạng sống của cô. Tiếng ‘lộc cộc cộc’ vang lên, Du Ánh Tuyết được y tá đẩy ra.
Cô nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, như thể đã chết một lần.
Kiều Phong Khang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe. Chậm rãi bước tới, anh nhẹ nhàng vén đi lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, mím chặt đôi môi lạnh lẽo.
“Tôi đến trễ..” Nỉ non. Giọng khàn khàn.
Môi anh áp vào trán cô hồi lâu, run rẩy. Lưu luyến, không muốn rời xa.
Như thể… Cảm nhận nhiệt độ cuối cùng của CÔ.
Anh từ từ nhắm mắt lại: “Tôi xin lỗi… Ánh Tuyết, tôi yêu em.”