Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nghe điện thoại trước đã..” Du Ánh Tuyết cầm điện thoại lên đưa cho anh, lại vô tình nhìn lướt qua màn hình. Thật sự chỉ là vô tình, nhưng cái tên “Lăng Ái Xuyên” vẫn như kim đâm vào mắt, khiến cô đau đến mức nghẹt thở, hai má đau rát như bị tát vào mặt.



Rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Dây dưa với một người đàn ông có bạn gái u?



Kiều Phong Khang cau mày, không thể không bắt máy.



“A lô” Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất bực bội. Du Ánh Tuyết cũng tranh thủ dịp này muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh vòng tay ôm lấy eo, bắt buộc ngồi trên đùi mình.



Người ông này… thật tàn nhẫn. Gọi điện thoại cho bạn gái mà còn bắt cô phải ở bên cạnh lắng nghe sao?



“Anh buông tôi ra.” Du Ánh Tuyết làm khẩu hình miệng, tức giận trừng anh, đồng thời gỡ tay anh ra. Nhưng cô đã dùng cả hai tay mà vẫn không phải là đối thủ một bàn tay của anh.



“Đừng lộn xộn nữa!” Anh nhướng mày cảnh cáo cô. Lúc nói câu này, anh vẫn cầm điện thoại, thậm chí không thèm hạ giọng. Du Ánh Tuyết không thể tin được anh lại càn rỡ đến thế, không sợ Lăng Ái Xuyên nghe thấy nên nghi ngờ sao? Từ khi nào mà anh lại trở nên ác liệt và quá đáng như thế?



“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Giọng Lăng Ái Xuyên truyền đến từ đầu dây bên kia.



Kiều Phong Khang còn đang ôm Du Ánh Tuyết, mặc dù dục vọng còn chưa được giải tỏa, nhưng trong lòng lại được cô lấp đầy. Tâm trạng của anh thoải mái hơn nhiều. Anh cưng chiều nhìn Du Ánh Tuyết, lười biếng thưởng thức đuôi tóc của cô, nói: “Một bé mèo đi lạc mà thôi. Cô gọi điện thoại cho tôi vào lúc này là có chuyện gì?”



Du Ánh Tuyết không muốn nghe, nhưng mỗi một chữ lại rõ rành rành lọt vào tai cô.



“Thực ra cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói với anh là lát nữa tôi sẽ đi máy bay đến thành phố An Lập. Mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau ở thành phố An Lập nhé?”



“Ừ. Hai ngày nữa tôi sẽ về”



“Còn nữa..” Lăng Ái Xuyên nói: “Hôm nay bác gái gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi qua nhà anh ăn cơm. Tôi không muốn khiến bác ấy thất vọng nên đã đồng ý rồi”



“Ừ. Vậy thì hẹn gặp lại lúc đó” Kiều Phong Khang không có tâm trạng nói chuyện nhiều: “Tôi còn có chút việc.”



Lúc nói câu này, anh còn đưa mắt nhìn Du Ánh Tuyết. Cô không giãy dụa như vừa rồi mà im lặng mặc cho anh bế ngồi trên đùi, trông có vẻ rất ngoan ngoãn. Lăng Ái Xuyên cũng không nói gì nữa mà thức thời cúp máy.



Kiều Phong Khang vừa cúp điện thoại thì di động của Du Ánh Tuyết lại reo lên, cứ như là hẹn trước. Du Ánh Tuyết viện cớ chui ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại của mình. Người gọi là Tần Nguyên.



Du Ánh Tuyết đứng trước cửa sổ, nặng nề thở hắt ra một hơi, cảm xúc ứ đọng dưới đáy lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.



Cô bắt máy, mệt mỏi nói: “A lô, Tần Nguyên”



Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Kiều Phong Khang lạnh lùng, bước về phía cô.



“Ánh Tuyết, em không sao chứ? Nghe Susan nói em với tổng giám đốc Khanh cùng rời đi, anh rất lo lắng “Em không sao… Á..”



Bỗng nhiên bị người ôm chầm từ đằng sau khiển Du Ánh Tuyết hoảng sợ kinh hô, vội bịt ống nói lại mới không khiến tiếng kêu truyền qua bên kia. Cô quay lại, hoảng sợ nhìn người đàn ông đứng đằng sau.



“Nhìn tôi làm gì? Gọi điện thoại phải chú tâm” Anh khẽ nói.



Bên kia, Tần Nguyên không nghe thấy câu trả lời của Du Ánh Tuyết nên càng lo lắng hơn: “Ánh Tuyết? Ánh Tuyết?”



Du Ánh Tuyết không thể gỡ tay Kiều Phong Khang ra được, bên kia Tần Nguyên lại rất sốt ruột, cô đành phải bất đắc dĩ nói: “Em đây?



“Em đang ở đâu? Cần anh đi đón em không?” Tần Nguyên hỏi.



Du Ánh Tuyết muốn trả lời anh, nhưng vành tại của cô lại nóng lên.



Trời ơi! Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì vậy? Cô che điện thoại, quay sang đỏ mặt trừng anh, chóp mũi nhỏ nhắn rịn mồ hôi. Rõ ràng anh cố tình mà!



Nhưng Kiều Phong Khang lại làm như không thấy, càng không muốn buông tha cho cô, bàn tay nóng bỏng từ vòng eo chạy xuống bên dưới…



“Ưm.” Du Ánh Tuyết không thể chịu nổi cách vuốt ve này. Bốn năm qua, thân thể của cô chưa từng cho bất cứ ai chạm vào, mà người đàn ông này lại vô cùng hiểu biết cô, kể cả nơi nhạy cảm nhất của cô…



“Đừng… Tần Nguyên còn đang nghe máy..” Lý trí thôi thúc cô đẩy tay anh ra, nhưng hai tay cô lại mềm nhũn, như bị mất hết sức lực.



Lại là Tần Nguyên!



Kiều Phong Khang vô cùng tức giận cái tên này. Anh giơ tay lên giật lấy điện thoại của cô, ấn nút cúp máy, sau đó ném lên sofa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK