Không cho Du Ánh Tuyết kịp chuẩn bị ‘àơ một tiếng, anh đã vươn tay ôm gọn cô vào trong bồn tắm.
“Tại sao tham gia tiệc kết đôi? Tại sao uống rượu? Giờ giải thích đi”
– Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên Du Ánh Tuyết líu ríu giải thích: “Đầu tiên, em đến tiệc kết đôi không phải với tư cách người độc thân, lúc đầu em cũng không đi. Do người dẫn chương trình bên chúng ta không đến được, nên em phải thay vào” Tức giận của anh vơi đi một nửa.
“Uống rượu?”
“Em biết em uống rượu là sai rồi, em không có gì giải thích. Lúc đó mọi người trò chuyện rất vui vẻ, nên uống với nhau một xíu: “Vui vẻ? Em có biết trong tiệc đó có bao nhiêu người đàn ông nhìn vào em không? Nếu em say thì em có thể bị người ta lợi dụng.”
“Em biết, em biết. Cho nên, em thề, lần sau em sẽ không uống nữa. Được không?”
“Chuyện này là vấn đề nguyên tắc..” Du Ánh Tuyết chủ động lên môi anh.
Anh giật mình, vẻ mặt lập tức buông lỏng rất nhiều, nhưng vẫn nói: “Vấn đề này không được tái phại “Yes, Sir! Em hứa không bao giờ tái phạm”
“Trong tương lai nếu có ai theo đuổi em, em phải đưa nhẫn cho họ xem. Nếu còn dám nói anh là bạn trai em lần nữa thì đừng có tránh anh” Kiều Phong Khang giữ eo cô bằng một lòng bàn tay trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cắn cái miệng nhỏ của cô xem như trừng phạt.
Anh cau mày, đánh nhẹ vào bờ mông trắng nõn của cô: “Em dám để lại phương thức liên hệ cho người đàn ông khác?”
– Du Ánh Tuyết muốn khóc không ra nước mắt.
Chiếc điện thoại ngay lập tức bị anh giật lấy, anh dứt khoát đưa lên tai nghe điện thoại. Cô không biết người ở bên kia nói cái gì, nhưng giọng của anh thì có chút lạnh lếo: “Phải, tôi đang ngược đãi cô ấy đây chúng tôi đang ở trên giường đây” Anh cố tình nhấn mạnh chữ trên giường’.
“Vậy cậu nghĩ bây giờ cô ấy còn đủ sức trả lời cuộc điện thoại của cậu không? Báo cảnh sát? Được đó, cậu đi báo đi, tôi muốn xem tôi và vợ của mình ân ái thì phạm vào điều luật nào?
Tôi và vợ mình lúc ân ái thích chơi SM đó thì cũng cần báo cáo cho cậu?” Trời ơi! Du Ánh Tuyết sắp phát điên rồi.
Anh đang nói cái gì vậy hả? S….M?
Cô không nhịn được chạy tới đoạt lấy điện thoại cúp máy.
“Anh nói như thế em còn mặt mũi gặp ai”
“Em còn muốn gặp cậu ta sao?”
– Đôi mắt nguy hiểm của anh nheo lại.
Du Ánh Tuyết ngay lập tức muốn lắc đầu nói rằng cô không muốn, nhưng người đàn ông đã lao đến như một con sư tử, đè cô dưới thân anh.
Tối nay, anh phải cho cô nhớ cô là của ai, nếu còn nhân lúc anh không ở đây làm xăng bậy, anh phải cho cô không xuống giường được.
Đêm đó, Du Ánh Tuyết không thể ngủ được một chút nào, Kiều Phong Khang dùng đủ mọi tư thế, mãnh liệt mà chiếm đoạt cô. Thật ra chỉ cần anh không giận nữa, thân thể này vốn dĩ đều thuộc về anh mà.
Ngày hôm sau, khi Du Ánh Tuyết đến văn phòng, đầu tiên cô ấy cẩn thận nhìn lướt qua bàn làm việc.
Không có hoa. Cô An tâm.
“Hôm qua tổng giám đốc Kiều chỉ cần một ánh mắt đã xử đẹp tình địch”
– Đỗ Vĩnh Ái nói.