Sau khi thở vài hơi một cách nặng nhọc, sau đó hô hấp mới trở lại bình thường. Bà ấy hỏi một cách yếu ớt: “Đứa bé này, bây giờ con định sẽ giải quyết thế nào?”
“…” Du Ánh Tuyết nhắm mắt, cúi đầu nói: “Con.. dự định sẽ sinh nó ra”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần.
Gần như bản thân cô cũng không thể nghe thấy.
“Sinh nó sao? Con muốn ở bên Kiều Phong Khang sao?” Lâm Vân Thanh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định: “… Ánh Tuyết, tin mẹ đi, bà Kiều sẽ không để con sống yên ổn đâu… Hứa với mẹ, hãy bỏ đứa bé này đi! Khi mẹ đi rồi, đừng có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Kiều nữa, có thể trốn càng xa càng tốt!” Ánh mắt của mẹ cô thật sự sợ hãi.
Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng cảm nhận được.
Nếu không phải vì những thủ đoạn của người đàn bà kia, thì làm sao mẹ cô có thể bị thương nằm ở đây được?
“Mẹ… nhưng mà đứa bé vô tội.”
“Ánh Tuyết, con có thể chấp nhận một người đã ép chết cha con, một người đàn ông không đội trời chung với con hay sao?” Giọng Lâm Vân Thanh có chút kích động.
Một lời nói như đâm vào tim của Du Ánh Tuyết, vô cùng đau đớn.
Cô cảm thấy bản thân đã đi vào con đường cùng rồi.
Không thể từ bỏ, không thể chấp nhận được…
“Có được không?” Lâm Vân Thanh hỏi lại lần nữa.
Du Ánh Tuyết nhắm mắt lắc đầu.
“Vậy thì… sau khi đứa bé này được sinh ra con định sẽ làm gì? Nhà họ Kiều không phải bọn ngốc. Cho dù con bí mật sinh ra, đứa bé này nhất định sẽ bị nhà họ Kiều mang về. Còn nữa…” Lâm Vân Thanh thở hổn hển. “Bà cụ Kiều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con đâu… Ánh Tuyết, cuộc đời này mẹ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, mẹ không muốn con đi lại trên vết xe đổ đó nữa”
Những ngày tháng như rơi vào địa ngục trần gian, tối tăm ngột ngạt ấy. Làm sao bà ấy nỡ để con gái mình chịu đựng chuyện đó được?
“Mẹ, sẽ không đâu… Đứa bé là con của con, bọn họ không thể mang đi được… Hơn nữa, con đã gọi bà cụ Kiều là “bà” sáu năm rồi. Bà ấy từng đối xử với con như cháu gái vậy. Bà ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”
Sẽ không tàn nhẫn như vậy sao?
Cô không thể tưởng tượng được làm thế nào mẹ mình có thể sống sót sau cuộc tra tấn như vậy.
Cô mím chặt môi không dám để những giọt nước mắt yếu đuối rơi trước mặt mẹ.
“Ánh Tuyết á, coi như mẹ cầu xin con lần này thôi… vì chính con, nhất định không thể giữ đứa bé này lại được! Mẹ không đành lòng để con bước vào con đường này. Ánh Tuyết… con hãy coi như đây là ước nguyện cuối cùng của mẹ đi…”
Lâm Vân Thanh nắm chặt tay cô, đưa ra yêu cầu tuyệt vọng như vậy.
Bỏ đứa con này đi, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được?
Nhưng nếu con bé không bỏ nó đi, kết quả sẽ chỉ khiến con bé phảo sống một cuộc sống tồi tệ hơn mà thôi. Lâm Vân Thanh không thể để cho Du Ánh Tuyết làm liều như vậy được!