Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu, nén lại những cảm xúc khác nhau trong lòng, chỉ cười: “Bởi vì cha cháu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, cho nên, bây giờ cháu đích thân đến thăm hai bác và các anh chị. Tất nhiên, cháu đến đây vì một điều quan trọng hơn…”
Tô Hoàng Quyên quay đầu nhìn Kiều Quốc Thiên, để đũa xuống, nắm lấy cánh tay của Kiều Quốc Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ông xã, đưa cho bọn họ xem đi.”
Một tiếng ông xã” ngang nhiên một lần nữa khiến mọi người choáng váng tại chỗ.
Khuôn mặt của ông cụ như phủ đầy tuyết lạnh.
Khoảnh khắc tiếp theo…
Khi cuốn sổ nhỏ màu đỏ xuất hiện trên tay Kiều Quốc Thiên, ông lão không thể chịu đựng được nữa. Ông tức giận vỗ bàn ăn, “Hoang đường!”
Khoảnh khắc đó khiến Kiều Vân Nhung, Trịnh Ngọc Vân và Kiều Thanh Hằng đều sợ hãi, họ ngồi đó, thẳng lưng, không dám thở mạnh.
Ba anh lớn là La Chí Thành, Kiều Nam Thành và Kiều Phong Khang bình tĩnh hơn một chút, nhưng không xen vào.
Lúc này, Du Ánh Tuyết chỉ nắm chặt tay Kiều Phong Khang Ở bên anh, cô không sợ hãi. Giống như Kiều Minh Đức, hai người nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ như những đứa trẻ tò mò.
Trên đó ghi “Giấy chứng nhận kết hôn”!
Vậy ra… Hai người bọn họ, đã làm xong thủ tục rồi?
“Cha hỏi con, sao con dám to gan đi đăng kí trước khi bảo với cha?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào con trai mình với ánh mắt hung bạo, như thể nó sắp nuốt chửng anh ta.
“Con lấy ai là việc của con, có bào trước với cha hay không, kết quả cũng không thay đổi.”
Không có sự sợ hãi nào trong mắt Kiều Quốc Thiên.
Kiều Vân Nhung không khỏi xen vào: “Quốc Thiên, trước đây hai người không phải chỉ chơi cho vui thôi sao? Em tưởng là thật à? Bốn năm trước, chuyện của cô ta…”
Nói đến đây, Kiểu Vân Nhung liếc nhìn Tô Hoàng Quyên bằng ánh mắt kỳ quái, giọng điệu của thấp hơn, nhưng lời nói vẫn rõ ràng, trong lời nói rõ ràng là khinh thường: “Những vụ bê bối kia, đầu có phải chú không biết. Chú tốt xấu gì cũng là cậu tư nhà họ Kiều, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao phải làm khổ mình?”
“Nhà họ Kiều luôn sạch sẽ, tốt đẹp. Chưa thấy ai tự đội cái xấu lên đầu như chú tư” Bà cụ trong nghiêm túc và nói nhỏ.
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, giọng điệu của bà ta càng thêm khó nghe: “Nếu cậu nhất định kết hôn, nhà họ Kiều chúng tôi không phản đối, nhưng đừng nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ. Cậu không sợ xấu hổ, nhưng tổ tiên nhà họ Kiều không chịu nổi. Đương nhiên.”
Nói đến đây, lời nói của bà cụ lại thay đổi: “Quốc Thiên, cậu vốn dĩ cũng không thể coi là người nhà họ Kiều thực sự, thế thì nếu muốn tổ chức hôn lễ, hay là cậu đến ở nhà họ Tô rồi đổi họ, nếu làm như thế, nhà họ Kiều sẽ không có ý kiến gì?
Lời nói của hai người phụ nữ đã khiến Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên bị sỉ nhục nặng nề.
Đầu ngón tay của Tô Hoàng Quyên bấu vào da thịt.
Kiều Quốc Thiên ngồi đó, lạnh. lùng. Anh ta chịu đựng không nói gì, chỉ lấy tay đè lên đầu gối, ấn rất chặt, lộ ra cả gân máu.
Trong gia đình này, anh ta chưa bao giờ được coi là người nhà họ Kiều thực sự. Địa vị của anh ta luôn thua kém người khác!
Nhưng…
Rốt cuộc, sẽ không phải luôn luôn như thế!
“Bà Kiều, tôi khuyên bà không nên coi thường người ở rể. Ở rể thì đã làm sao? Con rể bà không phải cũng ở rể sao?”
Tô Hoàng Quyên liếc nhìn chồng của Kiều Vân Nhung là La Chí Thành, mặt La Chí Thành cũng tối sầm lại.
Anh ta đã ở rể nhiều năm, và bị mọi người coi thường. Kết quả là anh ta không thể ngóc đầu lên trong nhà họ Kiều, tính tình nhu nhược.
Tô Hoàng Quyên nói tiếp: “Nói không chừng ngày nào đó, con rể của bác sẽ lợi hại hơn đứa con thứ ba của bác đấy! Hơn nữa bà vừa nói nhà họ Kiều từ trước đến nay luôn sạch sẽ và tốt đẹp sao?”
Cô ta chế nhạo.