“Em không ở khách sạn. Anh đến đó tìm em rồi à?” Du Ánh Tuyết quay lại, tập trung nói chuyện với Kiều Minh Đức.
Tay cô vần và chiếc thắt lưng trên bộ đồ ngủ một cách nhàm chán.
“Ừ. Em đang ở đâu?”
“Em… em đang ở đây chỗ chú ba” Du Ánh Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ.
Kiều Minh Đức khịt mũi ở bên kia, giả bộ tức giận: “Được lắm, em, ném anh lại đó một mình để anh phải đối phó với người phụ nữ đó, còn em thì chạy đi gặp chú ba của anh Du Ánh Tuyết, sao trước đây anh không nhìn ra em là người trong sắc khinh bạn nhỉ? Người quan trọng hơn vẫn là bạn trai cũ của em!”
Nghe vậy, Du Ánh Tuyết thấy rất áy náy.
Vì những chuyện quá khứ mà khi nói đến chuyện của cô và chú ba anh trước mặt anh, cô không thể tự tin được.
Lúc nào cũng như làm mất tiền của anh ta vậy.
“Em không trọng sắc khinh bạn. Không phải anh đang hẹn hò với cô gái tên Yên Nhiên đó sao?”
“Hẹn hò? Con mắt nào của em nhìn thấy anh và cô ta hẹn hò?” Kiều Minh Đức tức giận khi nhắc đến người phụ nữ kia.
Hơn nữa, còn vô cùng tức giận. Cô gái kia đã như cho anh ta một cái tát vào mặt ngay khi cô ta đến, khiến anh ta không dám nhìn mặt bạn gái cũ, hơn nữa những gì xảy ra sau đó càng không thể chịu đựng được.
Hôm nay suýt nữa bị cô gái kia ném đi nửa cái mạng rồi!
Đó là kiểu xem mắt gì vậy, chắc chắn là đã có ý định đến để chơi anh ta!
Khi Du Ánh Tuyết nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong giọng điệu của anh ta, cô mới nhận ra, khóe miệng cong lên, hết giận: “Kiều Minh Đức, không phải anh ôm cái bụng tức tối khi gặp người ta rồi tìm đến em để trút giận vì không biết xả giận vào đâu đấy chứ?”
“Gần như vậy. Em vẫn đi cùng chú ba của anh sao? Anh sẽ qua ngay, em đó chờ anh nhé.”
Kiều Minh Đức nói rằng anh muốn đóng cửa. Nghĩ đến cô gái tên Yên Nhiên đó, anh ta chỉ muốn tức hộc máu, nhưng mẹ anh ta ở nhà không ngừng gọi điện thoại đến, bảo bà ấy rất thích những cô gái nghiêm túc, thanh lịch như cô gái kia, nên bắt anh phải đến xem mắt người ta.
Nghiêm túc? Thanh lịch?
Anh ta khá nghi ngờ khả năng nhìn người của mẹ mình. Vì vậy, cần phải để chú ba mặt.
Nhưng...
Du Ánh Tuyết còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay to đã giật lấy điện thoại trong tay cô. Cô không kịp ngăn anh lại, lúc này Kiều Phong Khang đã nói vào điện thoại: “Đêm nay đừng qua. Du Ánh Tuyết tạm thời không có thời gian chơi với cháu đâu.”
“Anh đã từ chối Minh Đức như vậy đấy, không sao chứ?”
Anh chỉ hừ một tiếng rồi ôm cô chặt hơn: “Đang xem phim”
Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn xem phim, nhưng...
Trên màn hình lớn, những gì đang chiếu vào lúc này hóa ra là… một phân đoạn rất kích thích.
Nam diễn viên và nữ chính hôn nhau trên giường, vuốt ve nhau, sau đó, tay nam diễn viên mò vào trong quần áo của nữ chính...
Đoạn này, Du Ánh Tuyết đã từng xem trong rạp chiếu phim. Tuy nhiên, khi xem nó một mình vào thời điểm đó, cô không nghĩ gì cả...
Bên tai, tiếng thở dốc của người đàn ông đột nhiên vang lên.
Tim cô đập nhanh hơn. Ngay sau đó, cả người đột nhiên bị anh giữ chặt. Cô tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và bắt gặp khuôn mặt đẹp trai đầy ham muốn của anh.
Bốn mắt hướng vào nhau, trái tim rung động.