Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu… Tất cả là máu… Cô đã bị sốc.



Cô thấy chân mình yếu đi và mắt đỏ hoe.



“Hãy cho tôi vào bên trong tôi đã phải đi vào!”.



“Cô ơi, cô không được vào đây? Cảnh sát giao thông ngăn cô lại.



“Xin lỗi, gia đình của chủ nhân chiếc Bentley đã đến chưa? Họ của anh ta là gì?” Du Ánh Tuyết hỏi một cách gấp gáp.



“Tôi vẫn chưa liên lạc với gia đình của chủ nhân chiếc Bentley. Cô có phải là người nhà của anh ấy không?



Người kia nhìn cô. Du Ánh Tuyết ngạt thở, sắc mặt tái nhợt.



“Đến đây để nhận ra cơ thể và xem đó có phải là người cô đang tìm kiếm hay không?”



Đầu gối của Du Ánh Tuyết yếu dần, cô không dám bước tới.



Cô sợ…



Cảnh sát lại kéo cô ấy đi. Sau đó, cô cố gắng bước tới, và những giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn trên khuôn mặt của cô. Cô không thể tưởng tượng được hậu quả.



Tấm vải trắng được vén ra khỏi cơ thể nam giới…



Trước khi bộ mặt đó lộ ra, cô đã run lên rồi. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô sắp rơi xuống đất bất cứ lúc nào.



Nhưng…



Lúc này, khuỷu tay cô đột ngột bị kéo từ phía sau.



Trước khi cô có thể định thần lại, cơ thể không ổn định của cô đã bị xoay chuyển mà không hề báo trước, cô bị một đôi tay dài vững chắc ép vào vòng tay của mình.



Ôm chặt.



Trong tích tắc, hơi ấm tràn vào, bao quanh là hơi thở quen thuộc của đàn ông.



– Không cần nhìn, Du Ánh Tuyết cũng biết đó là ai.



Anh ấy không sao … Anh ấy vẫn ổn! Không có chuyện gì!



Trong phút chốc, nỗi sợ hãi to lớn biến thành an tâm, tim căng thẳng cũng giãn ra, nhưng cảm xúc lo lắng không còn kìm nén được nữa.



Vùi trong ngực anh, nước mắt cô tự nhiên tuôn rơi …



Bàn tay nắm chặt chiếc áo sơ mi trên ngực anh kéo thật chặt, in hằn. những nếp gấp, không chịu nới ra.



Có vẻ như chỉ bằng cách này, cô mới có thể cảm nhận được rằng người này là thật …



“Không sao, không sao…Em nhìn đi, hiện tại tôi không sao..”Kiều Phong Khang, thoải mái VỖ VỖ lưng cô.



Anh đã giữ cô trong lòng thật chặt, cô thậm chí vẫn còn đang run rẩy.



Anh biết… Cô đang mang nỗi lo lắng.



Thật sự cô vì anh mà đang rất…lo lắng!



Anh đã thật sự không sao, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, nhưng nước mắt Du Ánh Tuyết lại càng chảy nhiều hơn. Cô đã thực sự rất sợ hãi!



“Điện thoại di động của chú đã không thông được, tôi tưởng…tôi. tưởng.” Cô nghẹn ngào không nói được gì nữa.



Kiều Phong Khang bật cười.



Tâm trạng tốt lên. Anh lồng bàn tay to, vòng tay qua eo cô, lẩm bẩm: “Tôi vừa mới biết là điện thoại đã hết pin”



“Các người có phải là người nhà của người đã khuất không? Nếu không thì đi chỗ khác, đừng đứng ở đây làm phiền” Giọng cảnh sát ngắt lời họ.



Du Ánh Tuyết bị vùi trong vòng tay của anh và không muốn di chuyển.



Kiều Phong Khang hạnh phúc tận hưởng cảm giác được dựa vào người cô, như thể lồng ngực của cô chỉ có thể được lấp đầy …



Anh lặng lẽ trực tiếp ôm cô vào lòng.



Du Ánh Tuyết được anh ôm vào lòng thì dần bình tĩnh lại.



Sau đó, cô nhận ra rằng cô thực sự đã khóc nức nở rất nhiều trên người anh!



Đôi mắt đẫm lệ khẽ nhấc khỏi cánh tay anh nhìn anh: “Chú mau thả tôi xuống. Tôi có thể tự đi”



“Không phải tôi đã bảo em phải ngoan ngoãn ở nhà sao? Một cô gái chạy ra ngoài vào ban đêm như thế này rất nguy hiểm. Sau này đừng làm như vậy nữa, biết không?” Kiều Phong Khang mặc kệ cô giãy dụa.



Nếu không phải chỉ đi ngang qua đây và nhìn thoáng qua thấy cô, e rằng anh vẫn đang tìm kiếm cô trên khắp nơi.



Vì quá lo lắng … Quá sợ hãi…



Vì vậy, không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì, cô chạy ra ngoài mà không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì. Giờ đây, cô mừng vì anh không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK