Trong chớp mắt, nước mắt theo gò má chảy vào trong miệng. Vị chát đắng tràn ngập trong khoang miệng, giống như sự đau khổ trong tim cô lúc này vậy.
Khi Kiều Phong Khang vừa lao ra, đúng lúc anh thấy cảnh tượng này. Hàng lông mày dựng lên, anh cảm thấy lửa giật đang lan đến tận đỉnh đầu.
Chết tiệt! Bây giờ anh thật sự muốn giết người.
Anh bước tới, ôm lấy eo Du Ánh Tuyết, đón nhận cô từ người đàn ông kia.
Du Ánh Tuyết ra sức giãy giụa, nhưng làm sao một cô gái yếu đuối như cô có thể thoát khỏi Kiều Phong Khang chứ?
Anh kìm nén xúc động muốn dạy dỗ cô tại chỗ, khiêng cô lên vai, bước về phía nhà vệ sinh nam.
“Thả tôi xuống. Kiều Phong Khang, tôi hận chú. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không thích chú nữa, nếu có thì tôi chính là con lợn.”
Cô la hét, đến câu cuối thì nghẹn ngào, tùy hứng nhưng quật cường.
Kiều Phong Khang đá văng cửa nhà vệ sinh nam, dáng vẻ âm u của anh khiến người bên trong sợ đến mức chạy ra ngoài.
Anh quay người cài cửa lại, khi đến trước gương thì mới thả Du Ánh Tuyết xuống. Vừa chạm chân xuống đất, Du Ánh Tuyết đã đẩy anh ra, định rời đi. Anh kéo cô lại, ẩn cô lên bồn rửa tay, tay kia mở vòi nước, hứng nước lau môi cô.
Hành động của anh khá mạnh tay, khiến đôi môi hồng của cô lập tức đỏ ửng lên, đau dữ dội.
Du Ánh Tuyết đứng trước mặt anh, hơi ngửa đầu, dấu son môi của những người phụ nữ khác trên cố anh càng thêm rõ.
Những vết đỏ mập mờ ấy như vũ khí sắc bén, lăng trì trái tim cô hết lần.
này đến lần khác. Vừa nghĩ đến chuyện tay anh cũng chạm vào những người phụ nữ khác như chạm vào cô, bây giờ còn đụng tới môi cô, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy ghê tởm.
Khi người đàn ông giận dữ chạm vào môi cô, cô hất tay anh ra.
“Kiều Phong Khang, chú… chú của bây giờ khiến tôi cảm thấy dơ bẩn. Thế nên… tôi không cho phép chú đụng vào tôi”
Hai chữ “dơ bẩn” khiến người anh run lên, hai tay căng thẳng đến mức run rẩy.
ích kỷ, hèn hạ, bệnh hoạn, thậm chí bây giờ… còn là dơ bẩn? Trong mắt cô, tình yêu của anh kinh khủng đến thế ư?
“Nếu em đã thấy tôi dơ bẩn thì tôi sẽ làm vài chuyện càng dơ bẩn hơn.” Anh thở mạnh, cúi đầu giữ cằm cô rồi hôn lên đôi môi ấy.
Còn tay thì xé mạnh áo sơ mi trên người cô.
Du Ánh Tuyết biết anh định làm gì. Cô nhớ đến hình ảnh trong phòng 808, buồn bã và tức giận đan xen nhau, cô bèn giơ tay lên tát anh một phát.
Cô thật sự rất giận, cũng vô cùng căm hận.
Cái tát này khiến mặt Kiều Phong Khang ngoẹo sang một bên. Trán anh nổi gân xanh.
Anh lập tức quay đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự âm u vô cùng đáng sợ.
Du Ánh Tuyết nín thở, sự nguy hiểm này khiến cô sợ hãi nuốt nước bọt, vô thức định lùi ra sau.
. Nhưng bồn rửa tay ở phía sau đã khiến cô không thể lùi được.
Kiều Phong Khang thở gấp, bước tới gần cô hơn.
Du Ánh Tuyết vô thức giãy dụa, anh bèn bắt chéo tay cô ra sau lưng bằng một tay.
Cô ra sức chống cự nhưng cho dù sức lớn hơn nữa thì cũng chẳng phải đối thủ của người đàn ông này. Áo sơ mi trên người bị xé toạc ra một cách không thương tiếc, cúc áo bắn tung tóe khắp nơi.
Tay kia của người đàn ông đưa thẳng vào váy cô, ngón tay dài ôm lấy phần viền mỏng manh kia rồi hơi dùng sức, kéo quần cô xuống đầu gối.
Cho dù đang ở trong nhà vệ sinh thì vẫn rất lạnh.
Gió luồn từ dưới lên khiến người Du Ánh Tuyết lạnh toát.
“Kiều Phong Khang, tôi không cho phép chú chạm vào tôi. Chú nghe không hả?” Du Ánh Tuyết thét lên, bật khóc.