Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 592:





Hiện tại anh vẫn đang ở trong nhà Tống Ân, cho nên… chuyện tối hôm qua không phải nằm mơ, mà là thật sự?





Nhưng, người đâu rồi? Cô đi đâu rồi?





Lê Tiến Minh lập tức từ trên giường bước xuống, muốn tìm người. Kết quả, phát hiện cô đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng.





Nhìn thấy bóng lưng ai kia bận rộn, cảm xúc của Lê Tiến Minh chợt dâng trào.





Nhưng, Tống Ân ở trong phòng bếp lại cảm thấy rất khó chịu vì mùi khói đầu, lập tức bịt mũi chạy khỏi phòng bếp.





Nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uất ức: “Em thấy hay là chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, em thật sự không thể chịu được mùi trong phòng bếp” Ánh mắt Lê Tiến Minh thâm trầm, vươn cánh tay ôm lấy cô, ôm càng ngày càng chặt.





Không phải mơ…





Là thật…





Cô đang ở cạnh anh, không hề quên anh.





Hơn nữa…





Cô còn đang mang thai con của anh… Đứa nhỏ của cả hai bọn họ.





“Tống Ân, gả cho anh! Cho anh cơ hội được chăm sóc em, chăm sóc cho con của chúng ta, được không?” Mặt Tống Ân chôn ở bả vai anh.





“Vậy… anh phải đồng ý với em, về sau không được qua lại với người phụ nữ khác” Anh cười khổ: “Được” Hiện tại cả trái tim anh đều đặt trên người cô, làm sao có thể chứa được người phụ nữ khác.





“Vậy… về sau anh phải gọi điện thoại cho em thường xuyên, không cho phép anh tận nửa tháng đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em giống như lần này!” Hại cô khổ sở lâu như vậy, cô thật sự đã cho rằng anh không cần cô nữa…





“Anh chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!” Anh trịnh trọng cam đoan.





“Về sau, cho dù bị bệnh gì, bệnh nặng hay nhẹ cũng phải nói rõ ràng cho em” Hai tay Tống Ân ôm thắt lưng anh: “Anh đừng sợ em lo lắng… Em muốn cùng anh, hai người chúng ta cùng nhau gánh vác…” Lê Tiến Minh ôm gáy cô, kéo cô vào lòng ôm chặt. Anh gật đầu: “Được, chắc chắn sẽ không giấu giếm em” Ba tháng sau.





Một đám cưới long trọng, hoành tráng được tổ chức ở thành phố An Lập.





Cùng ngày, cô dâu Tống Ân mang bụng bầu đứng trước mọi người tuyên bố tạm dừng công việc trong ngành giải trí, hoàn toàn tránh khỏi truyền thông, về nhà.





Trên Internet có không ít lời nói khó nghe, nhưng đa phần trong đó là những lời chúc phúc.





Đương nhiên, những lời bình luận của người ngoài không hề ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới.





Theo thời gian chuyển dời, truyền thông đã dần lãng quên bọn họ. Nhưng hạnh phúc vẫn luôn ở xung quanh bọn họ, chưa từng rời đi.





Tại khách sạn Muse.





Sau khi làm hết công việc của nửa ngày, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy eo lưng nhức mỏi, cả người như thể bị xe tải nghiền qua.





Cô ta ngồi xổm trong góc tường, xoa bóp bả vai, cắn răng chịu đựng cơn đau trong cơ thể.





Mấy năm nay cô ta đã quen với những công việc tay chân này, nhưng mỗi khi quá mệt mỏi thì vết thương cũ trên người lại tái phát cực kỳ đau nhức.





Cơn đau đó tựa như có rất nhiều côn trùng đang gặm nhấm trái tim.





“Tô Vân Anh cô ở đâu vậy?” Vừa mới hít một hơi thì giọng nói của Giám đốc Bộ phận phục vụ phòng vang lên trong bộ đàm.





Đúng vậy, Tô Vân Anh chính là tên gọi mới bây giờ của cô ta. Vân Anh, Vân Anh bắt đầu từ bây giờ tất cả vẫn chưa muộn. Tô Hoàng Quyên của quá khứ đã chết trong vụ nổ năm đó rồi.





Cơ thể của cô ta bị thương rất nặng nhưng cuối cùng vẫn sống sót.





Bởi vì đã từng dạo qua Quỷ môn quan đáng sợ đó một lần nên vô cùng quý trọng tính mạng, đến bây giờ vẫn cố lay lắt sống tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK