Ông cụ Lê đưa mắt nhìn về phía Du Ánh Tuyết rồi ngước lên: “Nghe Tiến. Minh nói, bây giờ cậu có bạn gái rồi, nhưng cô bé này?”
Du Ánh Tuyết cúi đầu chào như một đứa trẻ lễ phép.
Kiều Phong Khang ôm lấy vai cô và giới thiệu: “Chắc chắn bây giờ đã là vị hôn thê của cháu rồi. Một thời gian nữa chúng cháu sẽ kết hôn. Lúc đó, cháu hy vọng bác có thể tham dự.”
Khi Du Ánh Tuyết được giới thiệu, Kiều Phong Khang đã nhìn cô với sự dịu dàng vô hạn.
“Kết hôn là tốt rồi. Nói ra thì mấy đứa cũng không còn trẻ nữa mà chưa kết hôn. Tiến Minh thì hay rồi. Đến một cô bạn gái nghiêm túc còn không có. Sau này cháu phải giúp bác. Nó còn bảo gì mà mãi mãi không kết hôn. Để bác xem nó cứ mở miệng nói sau này không kết hôn rồi sau này sẽ có người trị được nó cho nó biết tay! “
Ông cụ thở dài. Đối với vấn đề riêng tư này, Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết cũng không thể can dự được. Cuộc sống riêng tư của mỗi người chỉ có họ là hiểu rõ nhất.
Sau đó, Kiều Phong Khang và ông cụ Lê bắt đầu nói về kinh doanh.
Du Ánh Tuyết thấy nhàm chán, và một số vấn đề kinh doanh có thể được coi là bí mật. Mặc dù Kiều Phong Khang không coi cô là người ngoài nhưng cô vẫn ngoan ngoãn rời khỏi đó và ngắm cảnh khu vườn của gia đình họ Lê để tránh ông cụ Lê thấy không được tự nhiên.
Cô nghe Phong Khang nói rằng ngôi nhà này của gia đình Lê được thiết kế bởi một nhà thiết kế sân vườn nổi tiếng và đã mất 8 năm để thiết kế và xây dựng nó.
Mỗi nơi đều khéo léo, và mỗi viên gạch đều tinh tế.
Có thể thấy, ông cụ Lê là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Cô cảm thấy mình như một khách du lịch, và cô tiếp tục đi về phía trước để khám phá. Đột nhiên…
“Du Ánh Tuyết? Sao cô lại ở đây?” Cánh cửa của một căn phòng khác đột nhiên bị đẩy ra. Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên. Du Ánh Tuyết ngạc nhiên.
Quay đầu lại và nhìn thấy Lê Tiến Minh, đôi mắt mơ màng trong bộ đồ ngủ, đang buông thõng tay trước cửa.
“Anh sống ở đây à?” Du Ánh Tuyết nhìn căn nhà nơi anh ta ở.
Ừ. Nói mới nhớ, ngôi nhà này hơi khác những ngôi nhà khác. Nó rất hiện đại, và trông hơi khác những ngôi nhà kiểu truyền thống.
Đúng thật là nơi ở của cậu chủ nhà họ Lê.
“Chà. Sao cô lại ở bên ngoài một mình? Vào đi, bên ngoài rất lạnh” Lê Tiến Minh thấy mặt cô đỏ bừng vì lạnh, anh quay sang bên cạnh để cô vào.
Không nhắc đến đến chuyện đó thì không sao, nhưng nhắc đến thì đúng là rất lạnh.
Du Ánh Tuyết đồng ý cũng không câu nệ gì, đi thẳng vào nhà Lê Tiến Minh.
Ngôi nhà anh ta đang sống rất đơn giản và sạch sẽ khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái. “Cô và Phong Khang cùng đến đây à?” Lê Tiến Minh hỏi với vẻ uể oải. Đêm qua, anh ta ngủ không được ngon lắm!
“Đúng vậy, chúng tôi đến chúc Tết. Nhưng, lúc này anh ấy đang nói chuyện với ông cụ Lê, nên tôi ra ngoài dạo một vòng.”
“Cả hai người họ đều là những người tham công tiếc việc. Vừa gặp nhau là đã không rời khỏi được những thứ nhàm chán đó. Cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cùng tôi đi” Lê Tiến Minh mời.
“Tôi ăn rồi. Nhưng tôi sẽ đi cùng anh. Dù sao thì tôi cũng không có nơi nào để đi nữa” Du Ánh Tuyết đi theo anh ta đến nhà bếp, nhưng trước khi vào đó, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ lên tầng.
Có kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này nhìn thấy một cô gái đang đứng ở cầu thang.
Cô gái đó rất đẹp.
Vẻ đẹp tuyệt vời đủ để khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy quyến rũ dù cô cũng là con gái.
Cô gái đó mặc váy lụa trắng chạm đất, trông xinh đẹp như thần tiên vậy. Vạt váy được cô nắm chặt, chân như ngọc ngẫm trên mặt đất. Anh ấy cũng mang một đôi giày cao gót pha lê chói lợi.
Cô gái đó lúc này cũng nhìn thấy cô, dừng ở cầu thang.
“Cô ấy là bạn gái của anh à?”
Du Ánh Tuyết nhìn cô, rồi nhìn Lê Tiến Minh.
Có mắt nhìn đấy!
Nhưng, chẳng phải anh ta luôn nói rằng anh sẽ không yêu một ngôi sao sao? Người trước mặt tôi là ngôi sao nữ, hơn 25 tuổi, ngôi sao nữ được yêu thích!