Rầm! Một tiếng động lớn, cánh cửa bị đóng sầm lại. Tô Hoàng Quyên bị chặn ngoài cửa thì lớn tiếng chửi bới.
Du Ánh Tuyết đứng yên, cúi đầu, ngơ ngác nhìn những bức ảnh.
Những ngón tay nắm rồi lại duỗi, ảnh chụp bị bóp nát, trước mặt, mọi thứ đều mờ mịt, thế nhưng…
Tại sao cô nhìn thấy những bức ảnh này rõ ràng như vậy?
Từng bức ảnh ấy như một nhát dao sắc nhọn cứa vào tim cô…
Từng chút, từng chút đục khoét… “Cô Tuyết, đừng nhìn…” Dì Lý ở bên cạnh, không nhịn được, muốn đem ảnh chụp trong tay ném đi.
Ngón tay buông lỏng, ảnh chụp rơi đầy sàn nhà, Cả người như bị rút sạch linh hồn, mặt áp xuống đất, cái lạnh thấu xương xuyên thấu qua từng tế bào cho đến lạnh thấu tận đáy lòng…
Cô không có quyền gì trách móc anh…
Mình và Kiều Quốc Thiên chẳng phải cũng…
Quả nhiên, mẹ nói không sai, bọn họ không có kết quả gì hết…
Không nhận được lời chúc phúc nào, chỉ có hai người chịu lời nguyền là ngoan cố bên nhau, kết cục làm sao có hậu?
Mối quan hệ ích kỷ và bướng bỉnh này là xây dựng trên vết thương của Minh Đức, bà cụ, cha và mẹ, vì vậy Chúa có lòng tốt để cho bọn họ kết thúc tại đây…
Không biết ngây người trên đất bao lâu, khóe mắt cũng khô, giống như cô chưa từng khóc.
Những tấm ảnh đó, từng tầm một, cô nhặt lên, xếp gọn gàng và để trên bàn.
“DÌ Lý, đơn đồng ý phẫu thuật đầu? Lấy đi, tôi sẽ ký.
Giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy quyết tâm hơn bao giờ hết.
Dì Lý nắm tay cô, định nói gì đó để thuyết phục cô, nhưng lúc này, dường như có nói gì cô cũng kệ…
“Dạ Lý, đi lấy tới đi…”
Thực ra, dì Lý biết rất rõ rằng đứa trẻ này, giống như cô ấy nói, đã không còn nữa…
Cuối cùng, cô quay lại và lấy ra tờ đơn đồng ý phẫu thuật.
Du Ánh Tuyết cũng không thèm nhìn, ngu ngốc ký tên. Sau đó, anh quay trở lại phòng một cách ngu ngốc và thu dọn đồ đạc của mình.
Mỗi một thứ đều là thứ cô sẽ dùng khi đến bệnh viện.
Cô nghĩ…
Dù sau này cô là còn lại một mình thì cô vẫn phải tự lo cho mình thật tốt.
Du Ánh Tuyết ngồi trong taxi, tay vẫn ôm bụng bầu.
Cô cúi đầu nhìn phần bụng nhô lên một cách ngơ ngác, giống như cố gắng khắc ghi chút ký ức cuối cùng vào tim.
Đây là một đứa trẻ không có duyên với cô ấy…
Có lẽ… Cái này cũng biểu thị….
Cô và chú ba… đến đây là kết thúc…
“Cô đi bệnh viện khám phải không? Cô gái cũng còn trẻ lắm mà hiện tại đã là mẹ rồi.” Tài xế cười nói chuyện phiếm với cô.
Đôi môi tái nhợt của cô giật giật: “Không phải kiểm tra, mà là bỏ đứa trẻ.”
Dì Lý cảm thấy đau khổ.
Người lái xe sửng sốt, lúc này mới chú ý tới nét buồn vô hạn trên gương mặt cô. Ông ta tốt bụng an ủi: “Thật ra cũng không thành vấn đề. Dù sao cô vẫn còn trẻ, sau này càng có nhiều cơ hội”