Phùng Linh Nhi cũng xoay người lại, nhìn về phía sau cô.
Hai người không để ý có người đang nhìn mình chằm chằm, chỉ tiếp tục nói: “Nghe nói lần này chủ tịch của Kiều Thanh thật sự không thể thoát tội.
Tiết lộ thông tin nội bộ và thao túng cổ phiếu, chứng khoán của Kiều Thanh, những tội này đều bị đóng đỉnh. Nghe nói còn có tham ô công quỹ, số tiền tuy không lớn nhưng đã bị lộ, chuyện khác vẫn đang điều tra, lần này chắc chắn khó tránh khỏi phải ngồi tù mấy năm!
Nghiêm trọng thì có thể ít nhất là mười năm. “Tay cầm cốc của Du Ánh Tuyết run run.
Nước nóng bản ra khỏi cốc, hai tay cô nóng đỏ lên mà như tê dại, sững sờ nhìn hai cô gái, không nhúc nhích.
Phùng Linh Nhi nhướng mày đứng dậy.
“Văn Tình, mọi người nói về Kiều Thanh, là tập đoàn Kiều Thanh sao?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ còn Kiều Thanh nào khác nữa?”
“Vậy thì cô vừa nói … chủ tịch của Kiều Thanh thực sự sẽ bị kết án, và anh ta có thể bị kết án hơn mười năm. Đó chỉ là suy đoán hay thông tin nội bộ?”
“Chúng ta là người làm truyền thông, sao lại có thể đoán những tin như vậy được?” Bên kia hạ giọng.
“Hôm nay, cơ quan gọi điện thoại cho chúng ta theo dõi và báo cáo về vụ án này, nghe nói hôm nay có vài thành viên cấp cao của nhà họ Kiều đã bị bắt.
Đó là điều chắc chẳn, không thể làm giả được! “Phùng Linh Nhi khế cau mày, vô thức nhìn lại Du Ánh Tuyết.
Cô ngồi đó cứng đờ, mặt tái mét, rõ ràng cô ấy đang bị choáng ngợp. Làn sương từ nước nóng lấp đầy đôi mắt đó, và hốc mắt trở nên ẩm ướt.
“Được rồi, Linh Nhi, chúng tôi sắp không kịp rồi, không nói chuyện với cô nữa nhé” Hai người nhìn đồng hồ, đặt tách cà phê xuống rồi vội vàng rời đi.
Du Ánh Tuyết, người vẫn còn đang sững sờ ở đó, đột nhiên đứng dậy vào lúc này và đi vài bước theo họ.
Phùng Linh Nhi biết ý định của cô.
Trong gió lạnh, bóng dáng gầy guộc run rẩy.
“Ánh Tuyết!” Phùng Linh Nhi lo lắng thì thầm, khoảnh khắc tiếp theo… Hai mắt của Du Ánh Tuyết đen lại, cô trực tiếp ngã xuống đất.
“Du Ánh Tuyết!” Tiếng gọi của Phùng Linh Nhi trở nên nhẹ hơn và mờ nhạt bên tai anh. .
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy lạnh.
Cả người như chìm trong hầm băng, lạnh đến buốt giá.
Làm sao anh thực sự có thể bị kết án? Anh hứa sẽ quay lại.
Họ thậm chí còn không có một đám cưới.
Phong Khang…
Phong Khang…
Phùng Linh Nhi cảm thấy đau khổ tột cùng.
Cô ấy gọi xe cấp cứu và đưa cô đến bệnh viện. Vẫn còn lo lắng, cô ấy lại gọi cho Kiều Minh Đức.
Kiều Minh Đức gần đây cũng rất bận rộn, khi nghe tin Du Ánh Tuyết ngất đi, anh ta đã vứt bỏ mọi thứ và đến bệnh viện trong vòng 10 phút.
“Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy, sao lại đột ngột ngất đi?”
“Đừng căng thẳng, bệnh nhân chỉ vì quá suy sụp, hơn nữa lại bị trúng gió nên ngất xỉu đột ngột, khi tỉnh dậy nên đưa bệnh nhân về để phục hồi sức khỏe. Hãy tìm cách giữ tâm lý thoải mái và khuyên cô ấy nhiều hơn”. ” Kiều Minh Đức và Phùng Linh Nhi đều thở phào nhẹ nhõm.
Phùng Linh Nhi nhìn Du Ánh Tuyết nằm trên giường, thở dài nói với Kiều Minh Đức: “Chuyện của chú ba khiến cô ấy hoảng loạn” Kiều Minh Đức gật đầu, “Cô ấy gần đây thực sự rất khó khăn, nhưng, may mà không sao…” Khi kết thúc, giọng điệu của anh ta rõ ràng là nhẹ hơn. Có thể thấy một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi cong lên.
Kiều Phong Khang hiện tại đã ở trong tình cảnh tồi tệ như vậy, Kiều Thanh cũng bấp bênh, làm sao còn có thể cười?