Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, thậm chí không nhìn rõ mặt người đàn ông. Nhưng, từng câu từng chữ lọt vào tai hết sức rành rọt.



Nước mắt giàn giụa.



Làm ướt vỏ gối. Giống như làm lễ truy điệu cho đứa trẻ, như làm lễ truy điệu cho tình yêu đã đi vào đường cùng của bọn họ, những giọt nước mắt, không thể kìm được nữa…



Tại thời điểm này, hết thảy cũng nên kết thúc…



Cô biết. Anh, cũng thế.



Khi Du Ánh Tuyết từ từ tỉnh dậy, Kiều Quốc Thiên đang ngồi trong phòng bệnh.



Anh ta im lặng ngồi đó, nhìn cô. Cả phòng chỉ có anh ta.



Ánh mắt hai người chạm nhau, Du Ánh Tuyết nghĩ đến những tấm ảnh đó, trong mắt hiện lên một tia hận ý.



“Cháu tỉnh rồi” Kiều Quốc Thiên nói, giọng hơi khàn.



Du Ánh Tuyết dùng sức chống người ngồi dậy, ép mình xuống giường.



Kiều Quốc Thiên cũng đứng dậy theo. Sự hận thù trong mắt cô không thể rõ ràng hơn.



Cô từng bước đi về phía Kiều Quốc Thiên.



Vì quá yếu nên cả người lảo đảo như sắp ngã.



Kiều Quốc Thiên đưa tay ra giúp cô, nhưng nửa chừng lại thu tay bề.








“Ừ” Kiều Quốc Thiên không có ý phủ nhận: “Thuốc mê loại mạnh, nhưng..”



“Bốp!”



Một âm thanh giòn giã cắt ngang lời của Kiều Quốc Thiên.



Du Ánh Tuyết vung tay lên, cũng không biết sức từ đâu, gần như nhảy dựng lên tát anh ta một cái thật mạnh.



Không hề có gì báo trước, Kiều Quốc Thiên đã bị tát đến mức lảo đảo, hít một hơi sâu, mới có thể đứng vững. Đợi đến khi hoàn hồn, anh ta điên máu, đi một bước, ép sát về phía trước, trừng mắt nhìn cô.



“Chính chú đã giết con của tôi! Đồ sát nhân!” Du Ánh Tuyết tức giận mắng, không chút sợ hãi giơ tay tát tiếp vào mặt anh ta.



“Du Ánh Tuyết!” Kiều Quốc Thiên nghiến răng nghiến lợi. Tội danh sát nhân hơi quá rồi đấy!



Cô bỗng nhiên bật khóc. Tiếng khóc đau đớn, thê lương.



“Lúc bỏ thuốc tôi, tôi đã có thai.” Cô siết chặt nắm tay, điên cuồng đánh Kiều Quốc Thiên. Dường như hai cái tát đó không đủ để trút bỏ nỗi đau đớn và khổ sở trong lòng cô lúc này, thậm chí còn dùng cả hai chân.



“Bác sĩ nói, nếu không có thuốc, tôi có thể sinh ra đứa trẻ này… chính thuốc của chú đã khiến tôi bị sảy thai..”



Kiều Quốc Thiên sốc. Nghĩa là…



Hôm đó anh ta bỏ thuốc đã hại chết sinh mạng vô tội trong bụng cô ấy?



“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa bao giờ làm tổn hại chú… chưa bao giờ.” Để trút giận, Du Ánh Tuyết cắn xé anh ta như điên, như muốn ăn thịt uống máu anh ta.



Cách áo sơ mi, vai vẫn bị xước thịt, Kiều Quốc Thiên không nên một tiếng.



Trong lòng Du Ánh Tuyết đau đớn muốn chết. Dần dần, như mất đi sức lực, lực răng cũng giảm. Cô nghẹn ngào, thân thể yếu ớt từ từ trượt xuống ngồi xổm trên mặt đất.



Kiều Quốc Thiên cũng ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cô.



Trông cô như vậy thật gầy, thật yếu ớt…



Giống như một bộ xương gầy gò, như thể chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút, cả người cô sẽ tan nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK