“Tôi. “Cô muốn nói lại thôi: “Tôi sẽ trả lại anh sau”
Du Ánh Tuyết nghĩ đến chuyện cái áo một lúc.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng, gọi một cú điện thoại.
Chuông reo đến hồi thứ năm thì có người nhấc máy.
Du Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Alo, trợ lý Sơn, là tôi.”
Đầu dây bên kia, im lặng.
“Alo?” Không có âm thanh nào vang lên, Du Ánh Tuyết lặp lại lần nữa.
“… Có chuyện gì?” Ba từ đơn giản phát ra từ điện thoại, lành lạnh, cứng rắn.
Trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại, đôi môi mấp máy, trong giây lát, cô không thể tìm thấy giọng nói của chính mình.
III Người đối diện cũng không vội. Cũng giống như cô ấy, lặng lẽ, không lên tiếng.
Du Ánh Tuyết che ống nghe, quay mặt sang bên cạnh, hít một hơi thật sâu, trút bỏ hơi thở rồi nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Xin lỗi, tôi đang tìm trợ lý Sơn.”
“Cậu ta không rảnh, có chuyện gì thì nói với tôi”
“..” Du Ánh Tuyết không nói nên lời. Anh trở thành trợ lý của Nghiêm Danh Sơn khi nào? Đảo lộn hết cả thứ tự.
Nhưng, rõ ràng là… Cú điện thoại này, anh vẫn nhận.
Du Ánh Tuyết không muốn trì hoãn thêm nữa, dù sao thì bây giờ có lẽ họ đã đến sân bay rồi.
“Tôi để quên một chiếc áo trên xe anh đêm qua, vì vậy… tôi muốn lấy lại nó.”
Rất tốt!
Rõ ràng là có chuyện tìm anh, nhưng lại tìm người khác giúp!
Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Kiều Phong Khang càng lạnh nhạt, anh chỉ khẽ phun ra hai chữ: “Vứt rồi.”
“Vứt?”
“Có lẽ trong thùng rác đối diện khách sạn vẫn tìm được.”
“Tại sao lại vứt bỏ?” “Trông chướng mắt” “..” Du Ánh Tuyết hết nói nổi.
Hít một hơi: “Sao anh lại làm thế? Đó là quần áo của người khác, không phải của tôi”
“Thấy rồi” Giọng điệu lạnh hơn.
Anh cũng không mù. Đó là áo nam! Hơn nữa còn chính mắt anh thấy được khoác lên người cô, càng không thể chấp nhận nổi!
“Giám đốc Khang, anh làm thế là hơi quá đáng rồi đấy. Anh ít nhất cũng nên gọi điện thoại hỏi ý tôi xem thế nào chứ, đây là sự tôn trọng cơ bản với tôi!”
Du Ánh Tuyết không biết tại sao mình lại tức giận.
Cô thực sự quan tâm đến việc cái áo bị vứt đi, hay…
Quan tâm đến những chuyện khác?
Cô thậm chí không dám nghĩ quá nhiều.
“Cô đang dạy dỗ tôi đấy à?” Trong giọng điệu của anh lờ mờ lộ ra chút nguy hiểm.
“Đúng vậy, tôi nói cái gì sai không?” Hàm răng của Kiều Phong Khang siết chặt: “Du Ánh Tuyết, chỉ vì cái áo của bạn trai mà cô mắng tôi ngay cuộc điện thoại đầu tiên, sau bốn năm xa cách?”
Tiếng Du Ánh Tuyết kia, cụm từ bốn năm xa cách, đến mà không báo trước, đập từng khúc ruột của Du Ánh Tuyết tan nát.
Đầu mũi chua xót.
Cảm xúc khó chịu, dồn dập dữ dội, đập qua đảo lại trong lòng cô.
Nếu anh không nhắc đến, cô rất muốn nghĩ mọi chuyện trong quá khứ giữa họ thật sự không còn gì hết.
Giống như đã khắc cốt ghi tâm, trở thành chưa từng tồn tại…
“Cậu ta đối với cô, hay đồ của cậu ta quan trọng đến thế với cô?!”