Tất cả, đều không nói ra, nhưng mà, ý đoạn tuyệt trong đó, càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề.
Trầm ngâm hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Tôi không có cách làm cho người chết sống lại, nhưng, Du Ánh Tuyết… Tôi có quyền để cho em được tự do!”
Rèm mi đã nhắm lại, nhưng bởi vì lời anh, càng run rẩy dữ dội hơn.
Bàn tay Du Ánh Tuyết xuôi hai bên người, siết chặt.
Hồi lâu, mới mở mắt ra, hoang mang nhìn anh. Đập vào mắt, là đôi mắt viết đầy thống khổ của người đàn ông.
Lời anh vừa nói, là… là có ý gì? “Chúng ta ký một thỏa thuận!”
Du Ánh Tuyết càng hoang mang hơn, “Thỏa thuận gì?”
“Em sinh ra đứa trẻ của chúng ta…” Nói đến đây, anh dừng lại một chút.
Mở miệng lần nữa, giọng điệu, cuối cùng cũng hơi thay đổi, giống như là ẩn giấu rất nhiều đau đớn, không tài nào hóa giải được, “Chỉ cần đứa trẻ có thể an toàn ra đời, từ nay, Kiều Phong Khang tôi… Để em tự do! Tuyệt không dây dưa!”
Tám chữ cuối cùng, dứt khoát kiên quyết, chắc như đinh đóng cột.
Trái tim cô chấn động cực mạnh. Rất lâu, rất lâu sau…
Trong đầu còn đang vang vọng tám chữ ‘Để em tự do’ ‘Tuyệt không dây dưa’…
Cái này… có lẽ chính là kết quả mà cô muốn… Cô hẳn là phải vui vẻ mới đúng!
Du Ánh Tuyết tự nói với mình như vậy. Rất cố gắng nhìn anh nặn ra một nụ cười, “Được, tôi đồng ý với anh.”
Lời nói, rơi xuống. Nước mắt, nín lặng.
Phòng trọ.
Du Ánh Tuyết ngồi thu người, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn vào nhà họ Kiều lần nữa.
Nếu đã bằng lòng sinh con ra an toàn cho anh, như vậy, nghe theo sắp xếp của anh, cũng là chuyện đương nhiên.
Bà chủ nhà đưa tiền đã đặt cọc đến cho cô. Du Ánh Tuyết chú ý trong đó nhiều hơn tiền cô đã đặt cọc lúc thuê nhà, cô trả về, bà chủ nhà cười, “Cũng là tại tôi nhiều chuyện. Bạn trai cô đối xử với cô tốt như vậy, lại có tiền như vậy, số tiền này chỉ là một sợi lông mà thôi”
Du Ánh Tuyết miễn cưỡng cười.
Nhưng trong lòng, lại là khổ sở không nói ra được.
Sau này… Cô thật sự không thể dựa vào anh nữa…
Điều này, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Lúc cô thu dọn đồ đạc, bộ âu phục mà anh đã để lại ở đám tang hôm ấy, cô lặng lẽ đặt ở đáy vali. Sợi dây chuyền kim cương trên cổ tay kia, cũng bị nhét vào nơi sâu kín nhất.
Ban đầu vốn là còn chiếc nhẫn, nhưng cô đã trả lại.
Nhưng mà, thật sự không bỏ được…
Giữ lại, làm kỷ niệm cũng được. Ít nhất… Đã từng khắc cốt ghi tâm như vậy… Du Ánh Tuyết không mất bao lâu để thu dọn. Rất nhanh, đã xách một chiếc va ly nho nhỏ đi ra khỏi căn phòng thuê cũng nhỏ như vậy.
Nơi này là nơi một nhà ba người cô và ba mẹ đã từng ở suốt một thời gian.
Cô nghĩ…
Qua mười tháng mang thai này, cô vẫn sẽ trở lại đây…
Mười tháng… Du Ánh Tuyết cố gạt đi đau đớn trong lòng, cũng không dám nghĩ đến chuyện mười tháng sau nữa.
Kìm chế nỗi lưu luyến, bước ra khỏi nhà, liếc mắt liền thấy Kiều Phong Khang đang tựa vào thân xe hút thuốc.
Anh hút rất nhiều.
Khói thuốc bao phủ, gương mặt vốn lạnh lùng, càng lộ vẻ buồn bực sầu khổ.
Thấy cô bước ra, anh tắt tàn thuốc, đứng lên, không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm vali của cô đặt vào băng sau của chiếc xe.
Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn nhất cử nhất động của anh, hốc mắt lại đau đớn ẩm ướt. Không nói gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không lời nào với nhau.
Trong buồng lái chật hẹp, không khí căng thẳng phiền muộn khiến người không thở nổi.
Du Ánh Tuyết đưa mặt hướng ngoài cửa sổ, an tĩnh nhìn phong cảnh nối tiếp trôi qua trước mắt.
Có lẽ là người buồn, cảnh cũng không vui…