Ánh mắt Kiều Phong Khang càng thêm chăm chú.
Chỉ nghe thấy Lâm Vân Thanh tiếp tục nói: “Đương nhiên tôi biết khoản tiền này giống như là muối bỏ biển, vì thể sau này tôi và Ánh Tuyết sẽ còn từ từ trả lại cho cậu. Cho nên… sau này, Ánh Tuyết sẽ không còn là con gái nuôi của cậu nữa, con bé và cậu sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào cả. Cho dù thế nào tôi cũng mong cậu thành toàn cho hai mẹ con chúng tôi”
Càng nói gần cuối, giọng điệu càng nặng nề.
Lòng Du Ánh Tuyết như bị hai bàn tay hung ác nhéo một cái, câu nói “con bé và cậu sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào” làm cho đầu ngón tay cô run rẩy, gần như không thể cầm nổi tấm thẻ mỏng manh kia.
Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được ánh mắt mẹ đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Ánh Tuyết, nếu con còn muốn đi theo cậu ta, mẹ cũng nguyện ý thành toàn cho con” Trái tim Du Ánh Tuyết run lên, cô nhìn về phía mẹ, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh.
“Mẹ sẽ rời đi” Lâm Vân Thanh nhắm mắt: “Mẹ… Coi như chưa từng tìm được con vậy? Trái tim cô đau đớn khôn xiết, nhưng còn lạnh hơn, giống như là rơi vào hầm băng.
Hốc mắt của Du Ánh Tuyết ửng hồng, cô quay sang nhìn anh.
Cô hít sâu một hơi, cố hết sức đề nén nỗi đau xuống đáy lòng, cứng nhắc nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Kiều Phong Khang.
sức lực cả người giống như là bị hút hết sạch, rất lâu…
Cô mới có thể rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay lạnh bằng của anh.
Cứ như là bị lột một lớp da, mu bàn tay của cô đỏ bừng lên.
Mà trái tim của cô, cũng giống như bị lột một lớp da…
Đau đến mức chỉ hít thở thôi cũng giống như là ngàn cây kim châm vào, mang theo cảm giác…
“Rắc..” Một thanh âm vang lên, tấm thẻ ngân hàng kia gãy nát trong tay anh. Tấm card sắc bén cứa một đường trên ngón tay anh.
Nhưng hàng lông mày của anh vẫn chưa từng thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, tròng trắng mắt càng lúc càng đỏ sậm.
Không biết qua bao lâu. Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi bị đóng lại. Nhưng Du Ánh Tuyết vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, không thể cử động.
Trong nháy mắt…
Lòng cô giống như bị khoét mất một lỗ. Từng cơn gió thổi qua như cuốn hết cảm xúc trong lòng cô, chỉ để lại một mảng trống rỗng.
Cắt đứt quan hệ? Cô không muốn…
Tuy rằng chuyện anh giấu cô làm mẹ bị thương khiến cho cô vô cùng, vô cùng tức giận. Nhưng mà nếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh, vậy cô không thể nào làm được!
Chỉ cần ngẫm lại, cô sẽ cảm thấy khó chịu…
Nhưng mà ở trước mặt mẹ, cô lại không thể không làm như vậy.
Còn anh, anh đi thật sao?
Kiều Phong Khang đi rồi, cả ngày Du Ánh Tuyết đều ngẩn ngơ.
Lâm Vân Thanh nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Căn bản là bà ấy không lường trước được tình cảm giữa hai người bọn họ thật ra không đơn giản chỉ là cha và con gái nuôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Du Ánh Tuyết, trong lòng Lâm Vân Thanh không đành lòng. Ngang ngược chia rẽ một đôi tình nhân đúng thật là hành động quá tàn nhẫn.
Có điều, chỉ cần nhớ đến bà cụ nhà họ Kiều, cảm giác không đành lòng trong tim Lâm Vân Thanh cũng giảm bớt, lòng cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Cùng ngày, Phùng Linh Nhi gọi điện thoại cho cô, nói là bạn học hẹn tối đến hội sở chơi, còn có mấy cậu ấm học làm ông chủ nữa.
Du Ánh Tuyết không thấy chút hứng thú nào vì thể tìm đại cái lý do để từ chối.