“Anh Quốc Thiên thích xem thì trong điện thoại anh cũng có vậy, tại sao phải chạy tới đây đòi tôi làm gì?” Tô Hoàng Quyên lấy điện thoại ra lắc lư ngắm nghía. Anh ta muốn với tay giật lấy thì cơ thể mềm mại ấy bỗng ngửa ra sau và tránh tay ra để anh ta không làm gì được. Đôi môi mỏng mấp máy, cô ta quyến rũ nhướng mày lên: “Không đưa!”
“Đưa đây ngay!”Có vẻ sự kiên nhẫn của Kiều Quốc Thiên đã bị rút cạn, sắc mặt anh ta trở nên tối tăm hơn rất nhiều.
Tô Hoàng Quyên nhìn anh ta thật lâu, Kiều Quốc Thiên nhíu mày: “Cô nhìn cái gì?”
“Anh có biết mình giống Phong Khang nhất vào những lúc nào không?”
Sắc mặt Kiều Quốc Thiên lại càng tối tăm hơn bao giờ hết, anh ta lười không muốn nói nhảm với cô ta bèn giật lấy chiếc điện thoại. Tô Hoàng Quyên không hề nổi giận mà còn nở nụ cười: “Anh xem, chính là những lúc thế này đấy… Anh tức giận lên lại càng giống Phong Khang đến lạ. Này!”
Lời vừa mới nói xong thì đổi thành Tô Hoàng Quyên tối tăm mặt mũi: “Anh làm cái quái gì thế hả? Anh đi xóa mấy tấm ảnh với đoạn phim đó làm gì?”
Động tác Kiều Quốc Thiên rất nhanh như thể đang sợ chậm lại một giây thôi anh ta sẽ hối hận. Tất cả bị xóa không còn một mảnh, sau khi chắc chắn mọi thứ không còn anh ta mới trả nó về cho Tô Hoàng Quyên.
Chẳng có một lời giải thích nào cả, anh ta cầm lấy áo khoác đứng dậy và bước đi. Tô Hoàng Quyên không hiểu mô tê gì cả, làm sao cô ta cam tâm được? Cô ta lao tới kéo lấy tay anh ta, hỏi: “Kiều Quốc Thiên, tôi cần một lời giải thích rõ ràng! Anh có biết vất vả lắm mới có được những thứ đó không? Bây giờ anh lại xóa đi như thể chưa có gì là sao, anh làm cái quái gì thế?”
“Rất đơn giản, Du Ánh Tuyết không thể uy hiếp cô dù chỉ là một chút!” Ánh mắt Kiều Quốc Thiên lành lạnh: “Thật ra chúng ta đều hiểu rõ con người Kiều Phong Khang… Nếu anh ta muốn cưới cô thì một Du Ánh Tuyết hay mười Du Ánh Tuyết cũng chẳng làm gì được! Nhưng nếu anh ta hoàn toàn không có ý định cưới cô thì dù có giết chết Du Ánh Tuyết cũng chẳng đến phiên cô bước chân vào nhà họ Kiều!”
Mặt Tô Hoàng Quyên bỗng chốc tái nhợt như tờ giấy.
“Nên bây giờ anh muốn làm cái gì đây? Anh không cần mười phần trăm cổ phần tập đoàn Kiều Thanh nữa rồi hả? Anh từng nói mình sẽ tạo ra một thế giới mới rực rỡ ở tập đoàn Kiều Thanh để tất cả những kẻ từng khinh thường anh phải nhìn lại với cặp mắt khác xưa kia mà? Bây giờ hả… Ha ha, anh yêu Du Ánh Tuyết! Nên không nỡ làm nữa rồi? Kiều Quốc Thiên, anh tệ hại thật đó, chẳng ra gì cả! Tôi còn tưởng anh là một người có chí lớn nên mới cho anh làm người dự bị, tôi đã đánh giá anh cao quá rồi! Anh còn chẳng bằng nổi một đầu ngón tay của Phong Khang nữa là!”
Kiều Quốc Thiên cười mỉa mai rồi giật tay mình ra khỏi tay Tô Hoàng Quyên: “Dự bị hả? Cô Tô Hoàng Quyên đánh giá tối cao quá nhỉ! Nhưng đó giờ tôi luôn xem cô là một món đồ chơi bên đường thôi, bây giờ chơi chán rồi nên ném! Hiểu không?”
Tô Hoàng Quyên tức giận đến nỗi không nói được một lời nào.
Đến khi Kiều Quốc Thiên đi mất rồi cô ta mới lấy lại tinh thần và điện tiết run rẩy cả người: “Kiều Quốc Thiên, tên khốn kiếp này!”
Anh ta xem dám xem Tô Hoàng Quyên này là món đồ chơi!
Làm gì có gã đàn ông nào dám xem thường cô ta như thế? Chỉ có hai người đàn ông nhà họ Kiều đấy gan to bằng trời!
Kẻ này quá đáng hơn kẻ kia! “Cô Hoàng Quyên đừng nóng giận hại sức khỏe. Trợ lý cầm áo khoác cô ta để lại đến khoác lên vai Tô Hoàng Quyên.
May là bấy giờ trong phòng nghỉ đài truyền hình không có người nào khác, nếu không hình tượng phát thanh viên của cô ta mất chắc rồi.
Tô Hoàng Quyên kéo chặt chiếc áo khoác trên vai, ánh mắt trở nên sắc bén hơn hẳn: “Hết người này đến người khác đòi bảo vệ Du Ánh Tuyết, tôi sẽ không để cho các người sống yên bình vui vẻ đâu! Kiều Quốc Thiên, anh cứ chống mắt lên chờ xem!” Du Ánh Tuyết lấy số ở sản phụ khoa.
Cô ngồi lẻ loi trên hành lang dài, bên cạnh là cặp đôi này rồi lại cặp đôi khác, họ đều là người yêu của nhau hoặc vợ chồng, chỉ có mình cô… Cô đơn lẻ loi một mình.
“Con chị lớn thế này rồi ạ?” Bên cạnh có cô gái trẻ đang bắt chuyện tán gẫu với một người mẹ trả.
“Đúng đó, sắp năm tuổi rồi đây “Bây giờ chị sắp có thêm bé nữa phải không? Lúc nãy em thấy chị đi siêu âm.”
Gương mặt người mẹ trẻ ấy đầy hạnh phúc: “Ừm, cũng không muốn có thêm đâu nhưng nếu bé nó đã đến thì chúng ta cũng không bỏ được mà, đúng không? Đây là duyên phận.”
“Duyên phận thật kỳ diệu” Cô gái trẻ tuổi sờ vào bụng mình và cười vui vẻ: “Thật ra em với bạn trai cũng chưa tính đến chuyện kết hôn đầu, may là anh ấy cũng yêu em thật lòng, cha mẹ anh ấy cũng đối xử với em rất tốt nên bọn em bèn kết hôn với nhau để chờ đến ngày đứa bé được sinh ra”
“Có quan hệ tốt với cha mẹ chồng thì nửa phần hành phúc đời này đã đến với em rồi đấy. Đứa bé được sinh ra nữa sẽ là hạnh phúc lồng ghép trong hạnh phúc.”
“Dạ đúng, bỏ đứa bé thì có khác gì giết đi một sinh mệt nhỏ đâu, em không thể làm được. Con nít đáng yêu biết bao nhiêu, tay nhỏ chân nhỏ bé xíu xiu này, bây giờ ngày nào em cũng tưởng tượng xem con sẽ trông thế nào ấy!”
Tim Du Ánh Tuyết lại đập nhanh và loạn nhịp, Tim cô đau như bị bóp nghẹn, dường như kẻ nào đó đang cầm dao rạch từng vết vào tim cô…