Trong tay cô ta đang cầm một hộp giữ nhiệt, ngước mắt nhìn Lê Tiến Minh, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Phương Linh, rồi sau đó lại thẹn thùng cúi đầu, giọng càng ngày càng nhỏ, nói: “Đây là canh tự tay tôi nấu, bởi vì…
Vẫn còn nóng, cho nên… Muốn hỏi bác gái có muốn thử một chút không?” Lê Tiến Minh lấy lại tinh thần: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà, hiện tại mẹ tôi không đói bụng.” Thái độ của anh ta, rất rõ ràng.
Kiên quyết cùng cự tuyệt.
Mẹ anh ta đứng ở một bên kéo kéo anh ta, một bên cười tủm tỉm nói: “Con đừng nghe nó nói bậy. Bây giờ bác rất đói, vô cùng đói. Cô gái, cháu vào đi, để bác nếm thử tay nghề của cháu.” Tống Trinh vừa nghe thấy thế, cảm giác mất mát khi nấy bỗng trở thành hư không.
Vội vàng bước vào trong.
Đi vào bên trong phòng bệnh tìm bát, thuần thục đổ ra bát.
Đối với ánh mắt của Lê Tiến Minh, tim cô ta càng đập nhanh hơn, cúi đầu.
“Cô gái, tên của cháu là gì?” Trần Phương Linh hỏi cô.
“Cháu tên Tống Trinh”
“A, Tống Trinh” Trân Phương Linh lặp lại hai chữ này. Cũng chỉ kém một chữ so với Tống Ân, tuy rằng tướng mạo không được bằng Tống Ân, nhưng vừa nhìn đã biết là một đứa hiền lành.
Trần Phương Linh nói: “Sao cháu bệnh viện?” lại Tống Trinh quay đầu lại, cười cười: “Thân thể mẹ cháu không tốt, đang nằm tại bệnh viện này. Mỗi ngày cháu đều ở đây chăm sóc bà ấy”
“Vừa nhìn đã biết cháu là một đứa nhỏ hiếu thuận. Hiện tại ở bệnh viện có thể tìm y tá chăm sóc mẹ mình. Còn có, không có lương tâm nhất chính là thấy mẹ mình không mấy vui vẻ, nhưng lại thấy chết không cứu.” Trần Phương Linh nói ra những lời này chính là muốn nói Lê Tiến Minh.
Đúng là có chút ý tứ.
Lê Tiến Minh nhíu mày, muốn nói gì đó, Tống Linh lại cười cười, nói tiếp: “Chuyện kia đại khái cũng là có nỗi khổ”
“Đứa nhỏ này, đúng là hiền lành lương thiện, lại rất thông minh. Mẹ cháu chỉ có một mình cháu?”
“Vâng, cháu là con một”
“Tuy rằng là con một, nhưng lại là đứa trẻ hiếu thuận mẹ cháu đúng là có phúc. Tiến Minh, hôm nào con đem một ít quà tới, đến thăm mẹ Tống Trinh coi như đáp lễ.” Lê Tiến Minh nhíu mày, mắt nhìn về phía Tống Trinh, rốt cuộc không muốn làm trái ý bà.
Dù sao bây giờ bà cũng là người bệnh. Anh ta cũng không muốn kích thích bà.
Bà Lê mấy ngày liên tiếp ở bệnh viện.
Lê Tiến Minh cũng thường xuyên bị gọi tới phòng bệnh, mỗi lần tới bệnh viện, cô ta đều đã có mặt ở phòng bệnh.
Vốn dĩ là anh ta không cẩn thận bị phỏng chân, kết quả lại càng không nghĩ tới, cô ta cùng với mẹ của mình càng ngày càng thân thiết. Loại cảm giác này khiến cho Lê Tiến Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cho nên này số lần anh ta tới bệnh viện ngày càng ít.
Hôm nay.
Tống Trinh vẫn như mọi khi, sau khi chăm sóc mẹ mình xong, sẽ tới tìm bà Lễ.
Người đàn ông này, tuy rằng luôn lạnh nhạt đối với cô ta nhưng lại không thể dập tắt được nhiệt tình trong lòng cô ta.
Gặp được người này, cô ta mới biết thế nào gọi là nhất kiến chung tình.
Bà Lê thấy cô ta tới, mặt mày lập tức hớn hở: “Hôm nay cháu mặc thật đẹp. Lại đây lại đây, cho bác nhìn cẩn thận một chút.” Tống Trinh quả thật có ăn mặc cẩn thận hơn mọi khi. Bởi vì hôm nay Lê Tiến Minh sẽ tới. Cô ta đã nắm rõ thời gian.
Trần Phương Linh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tống Trinh không chú ý tới. Ánh mắt lướt qua phía tai: “Ai, sao lại chỉ đeo một bên hoa tai?”
“Một bên đã mất từ mười năm trước. Đây là quà sinh nhật, là ba đặc biệt tặng cho cháu, trên đó còn khắc tên của cháu. Cháu thấy tiếc cho nên vẫn còn giữ lại!”
“Sao bác càng nhìn lại càng thấy nó quen mắt như vậy?” Trần Phương Linh không khỏi nhìn thêm một cái.