Cô sững sờ nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm như muốn khắc sâu vào mắt anh.
Tiêu Phong Khang đơn giản ôm cô dậy, tách hai chân cô ra, tự mình ngồi xuống.
Du Ánh Tuyết xấu hổ nhìn lại phía trước. Có Trợ lí Sơn ở phía trước!
“Không thành vấn đề, chúng ta coi như cậu ta không tồn tại.” Lòng bàn tay to lớn của anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Ngón tay cái của anh chậm rãi xoa lên eo cô, anh nhìn cô sâu sắc.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn nhấp nháy trong mắt anh tụ lại thành tia sáng quyến rũ.
“Em lại gầy đi rồi” Du Ánh Tuyết muốn nói gì đó, nhưng lồng ngực như bị nhồi bông nên không thở nổi.
Cô bất ngờ lao tới, ôm lấy cổ anh.
Cô ôm chặt lấy khiến anh khó thở nhưng anh lại bật cười.
“Có làm em sợ không?” Giọng anh nhẹ nhàng.
Âm thanh rất mềm mại.
Như sợ cao thêm một chút khiến khiến cô hoảng sợ.
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cất giọng khóc, nói không mạch lạc “Họ nói, anh phải bị kết án ít nhất mười năm … Em không tin anh sẽ gây ra tội đó … Em sẽ tìm luật sư để khởi kiện … Em không muốn anh phải ngồi tù Anh vỗ nhẹ vào lưng cô xoa dịu: “Anh không đi tù, Ánh Tuyết, anh sẽ không ngồi tù. Nhìn xem, bây giờ chẳng phải anh ở ngay trước mặt em sao?”
“Đừng nói dối em” Du Ánh Tuyết gãi mũi, mắt đỏ hoe nhìn anh: “Đồng nghiệp của Phùng Linh Nhi hôm nay đã nhận được điện thoại mời phỏng vấn.
Chẳng bao lâu nữa vụ án này sẽ được đưa ra tòa. Vậy thì anh sẽ…” Nói đến đây, Du Ánh Tuyết không.
dám tiếp tục.
Anh thở dài và siết chặt tay cô.
Bởi vì hoảng sợ, lo lắng, bất an, lòng bàn tay cô lạnh đến mức không có nhiệt độ.
Kiều Phong Khang cảm thấy đau khổ và đặt hai tay cô vào lòng bàn tay mình, xoa nhẹ để giữ ấm.
“Ánh Tuyết, nghe anh…” Anh cân nhắc, và cố gắng hết sức để nghĩ xem nên nói tiếp thế nào.
Du Ánh Tuyết nhìn anh chằm chăm, tim thắt lại.
“Thực ra, họ nói rằng người sẽ bị kết án mười năm, và vụ án đang được theo dõi bây giờ có lẽ không phải về anh, mà là … Kiều Quốc Thiên” Du Ánh Tuyết không hiểu.
Nghiêng đầu nhìn anh.
Sao lại có thể trở thành Kiều Quốc Thiên?
“Ban đầu, anh đã bị điều tra. Tuy nhiên, đó thực sự chỉ là một sự hiểu lầm. Nói cách khác, đó là sự hiểu lầm do Trợ lí Sơn cố tình tạo ra và mục tiêu của bọn anh là Kiều Quốc Thiên. Anh và mọi người đã thiết kế một cái bẫy, Anh ta đã nhảy vào. “Du Ánh Tuyết chớp mắt.
Trong một thời gian dài, không có tiếng động. Cô đang suy nghĩ.
“Vậy… Trợ lí Sơn, thật ra không phản bội anh” Thật lâu sau, cô mới lên tiếng.
Anh gật đầu: “Anh chỉ yêu cầu cậu ấy làm việc khác” Tạo một cái bẫy cho anh ta, giấu nó khỏi của mọi người, bắt đầu anh bị điều tra, nhưng là cố ý. Về sau… Sự biến mất của anh thật sự không phải bị cảnh sát bắt đi?”
“Anh đã bị cảnh sát đưa đi. Tuy nhiên, để điều tra Kiều Quốc Thiên” “Vậy… có bao nhiêu người biết được sự sắp xếp của anh?” Kiều Phong Khang im lặng một lúc, nhìn vẻ mặt của Du Ánh Tuyết, sau đó chậm rãi nói: “… Lê Tiến Minh, Trần Thanh Tùng và Hồ Minh Tuấn, bọn họ đều biết” Du Ánh Tuyết nghiêm nghị nhìn anh, đột nhiên không nói nữa.
Có rất nhiều cảm xúc phức tạp ẩn trong đôi mắt ấy.
Có nỗi thất vọng, nỗi buồn và sự chơi vơi.
Trái tim, thắt lại.
Kiều Phong Khang hé môi, định nói gì đó, nhưng đột nhiên cô trở mình và thoát ra khỏi lòng anh.