Nhất là... dưới tình huống lo lắng cho anh suốt cả một đêm mà từ đầu đến cuối chẳng có một chút tin tức nào.
Bỗng nhiên cô cảm thấy rằng sự quan tâm của mình khá là buồn cười. Hiện giờ anh chẳng những không sao mà còn cực kỳ ổn. Đã có thể tham gia tiệc tùng luôn rồi, chẳng phải hay sao?
Điều quan trọng nhất là...
Rõ ràng điện thoại của anh mở nguồn rồi, nhất định là đã nhận được thông báo cuộc gọi đến của cô từ lâu. Ít nhất là có khoảng năm cái, nhưng mà anh hiển nhiên hoàn toàn không hề có ý định gọi lại một cuộc điện thoại nào cho cô cả.
Nếu như không phải là cô gọi điện thoại cho anh, có lẽ anh vẫn sẽ giống như khoảng thời gian này vậy, duy trì trạng thái không liên lạc với cô.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Du Ánh Tuyết bất chợt lạnh đi khá nhiều.
Cô đứng ngồi không yên suốt cả đêm, dường như chỉ có mỗi mình cô ảo tưởng một cách hài hước.
"Vậy cháu không làm phiền đến chú nữa... cháu cúp máy đây." Khi cất lời lần nữa, giọng điệu đã nhạt đi khá nhiều.
"Có phải là em đang ở ngoài cửa không?”
Vẫn chưa đợi cô cúp máy, giọng nói của anh truyền đến lần nữa.
Một câu nói hoàn toàn không đầu không đuôi khiến cho cô ngơ ngác. Ngoài cửa cái gì cơ?
Nhưng mà...
Một giây sau, khi cô vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên cánh cửa nặng trịch của gian phòng được ai đó kéo ra.
Du Ánh Tuyết bất giác ngẩng đầu lên. Người kéo cửa ra là trợ lý Sơn, nhưng mà người đứng ở phía cửa lại là... Kiều Phong Khang.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc đó, hô hấp của Du Ánh Tuyết trở nên căng thẳng, trái tim bất chợt đập lệch một nhịp.
Du Ánh Tuyết ngẩn cả người.
Ánh đèn mập mờ huyền ảo, màu sắc sặc sỡ bao phủ lấy hai người họ. Có một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ.
Cái người này...
Rõ ràng là đang ở một thành phố xa xôi khác, rõ ràng nói là đang ở bệnh viện. Sao bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt của cô thế kia?
Hơn nữa còn xuất hiện bên trong gian phòng này.
"Cô Ánh Tuyết.”
Nghiêm Danh Sơn gật đầu và chào hỏi với cô, lúc này cô mớt bất chợt tỉnh táo trở lại.
Là thật.
Anh thật sự trở về rồi.
Du Ánh Tuyết thầm vui mừng trong lòng. Suýt nữa thì đã hỏi sao anh lại xuất hiện ở chỗ này theo bản năng, nhưng mà nhớ lại anh xấu xa đến nỗi ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi lại cho cô thì nhịn xuống, không hỏi nữa.
Cô chỉ bực dọc mếu mếu môi với anh rồi nghiêng người né tránh, sắc mặt không vui bước vào gian phòng.
Nhìn bóng lưng đó, Kiều Phong Khang bất lực cười khổ.
Hay lắm, vừa mới về đến thì cô nhóc này đã tỏ thái độ với anh rồi.
Nói ra thì cũng thật sự chỉ có cô mới dám đối xử với anh như thế thôi.
Du Ánh Tuyết vừa bước vào thì đã phát hiện bầu không khí của cả căn phòng đều vô cùng bất thường.
Vốn dĩ mọi người đều đang chơi đùa cực kì vui vẻ, cực kì hăng say, hát những ca khúc sôi động, uống bia, nhảy nhót loạn xạ.
Nhưng mà, nhìn lại cảnh tượng hiện giờ...
Đám đàn ông ngồi ngay ngắn ở một bên, không cần nói đến cũng biết có bao nhiêu sự cẩn trọng.
Còn những cô gái thì sao?
Còn đâu những tư thế nhảy điên cuồng của khi nãy nữa chứ?
Từng người một đều ngay ngắn thẳng lưng, ngồi nghiêng giống như những cô tiểu thư đài cát ở thủ đô. Thỉnh thoảng chỉnh đốn chiếc váy, sửa sang đầu tóc, y hệt như phi tần đang đợi vua chúa giá lâm ở bên trong hậu cung thời cổ đại, quả thật là khiến cho Du Ánh Tuyết dở khóc dở cười.
Rất dễ để nhận thấy... Đây đều là bởi vì sự xuất hiện của một sinh vật có sức sát thương lớn mạnh nào đó mà tạo ra một hậu quả không đáng có.
"Tổng giám đốc Khang, hay là chú đi trước đi." Du Ánh Tuyết quay trở lại, mở miệng nói với anh: "Chú ở đây thì mọi người căn bản là không có cách nào chơi đùa thoải mái được.”
Nghiêm Danh Sơn thì đã quen với việc cô nói chuyện như thế với sếp lớn, trên gương mặt cũng chẳng có vẻ gì là không thích ứng.
Nhưng những người khác vừa nghe thấy lời nói này của cô thì tròng mắt đều trừng to đến nỗi muốn lòi cả ra ngoài.
Quả nhiên là cậy được cưng chiều mà lên mặt mà.
Bình thường ai làm chủ xị mà có thể mời được tổng giám đốc Khang cơ chứ? Con bé này thì hay rồi. Người ta là tổng giám đốc Khang, không mời mà đến đã là một sự vinh dự tối thượng rồi. Nhưng mà cô lại còn dám mở miệng đuổi người ta đi cơ.
Vốn dĩ tưởng rằng một người vô cùng giữ thể diện như tổng giám đốc Khang chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng mà, lại một lần nữa vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Không ngờ anh lại gật đầu nhè nhẹ với mọi người rồi thật sự cất bước rời đi.
Nghiêm Danh Sơn đi theo phía sau, nói với mọi người: "Mọi người ăn uống chơi bời vui vẻ nhé. Tôi và tổng giám đốc Khang đi trước một bước đây.”
Anh ta nói xong thì cũng đi khỏi đây cùng với sếp lớn.
Đến một cách bất ngờ, đi một cách dứt khoát.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đứng đó.
Cánh cửa nặng trịch của gian phòng đã đóng lại, đến cả bóng lưng của anh cô cũng đã không thể nhìn thấy được nữa.
Không ngờ anh… lại thật sự rời đi như thế...
Vốn dĩ cô cũng chỉ là thuận miệng nói một câu thế thôi mà.
Chẳng qua chỉ là muốn xả cơn giận ở lồng ngực một chút xíu bởi vì anh không gọi điện thoại lại cho cô mà thôi, cũng không phải thật sự hi vọng là anh cứ đi luôn như thế.
Vả lại, rốt cuộc là anh đến đây để làm cái gì kia chứ?
Du Ánh Tuyết nhìn ra bên ngoài cửa một lần nữa, phồng má lên rồi ngồi lại lên ghế sô pha. Rõ ràng là anh đã rất nghe lời mà rời đi rồi, nhưng mà không biết tại sao cơn bực tức trong lòng lại trở nên lớn hơn.
Đi thì cứ đi đi, dù sao thì... như vầy cũng khá tốt mà.
Cô nói với bản thân mình như thế.
Sau đó, đám đàn ông tiếp tục vui vẻ. Những người phụ nữ còn lại đều vây tới, tò mò hỏi: "Du Ánh Tuyết, tổng giám đốc Khang tới để làm cái gì vậy?”
"Tôi không biết, tôi còn đang muốn hỏi mọi người nữa kìa. Lúc nãy chẳng phải là mọi người ở bên trong phòng hay sao?”
Cô ủ rũ đáp lời.
"Anh ấy chẳng nói cái gì hết, chỉ ngồi đây trong khoảng thời gian cô đi vô nhà vệ sinh thôi. Rồi đó, cô vừa quay lại thì đuổi người ta đi mất. Chắc chắn là anh ấy đến để tìm cô đấy.”
"Nếu như thật sự là tìm tôi, sao có thể rời đi như thế được?”
Du Ánh Tuyết lẩm bẩm hỏi, âm thanh bé tí bị chôn vùi vào trong tiếng nhạc. Căn bản là đang tự mình độc thoại.
Dù sao thì suy nghĩ của chú ba từ trước đến giờ đã rất khó đoán rồi.
"Này, mọi người có cảm thấy là hình như tổng giám đốc Khang đã gầy đi không ít hay không?”
"Cô không nói thì tôi vẫn chẳng cảm thấy gì, cô vừa nói xong thì quả thật đúng là như thế. Chẳng phải Kiều Linh đã nói là tổng giám đốc Khang bị bệnh rồi hay sao, e là vẫn chưa khỏi hẳn đâu.”
"Xem bộ đúng là không sai, tinh thần cũng có vẻ không được tốt lắm.”
Mọi người ai nấy cũng cô một câu tôi một câu, Du Ánh Tuyết ngồi ở một bên nghe thấy, hàng lông mày tinh tế bất giác cau lại.
Lúc nãy vừa mới gặp anh, cô hoàn toàn rơi vào trong nỗi kinh ngạc vì bất ngờ nhìn thấy anh, căn bản là không kịp chú ý kĩ đến những chuyện này.
Bệnh tình của anh... rốt cuộc là như thế nào rồi?
Du Ánh Tuyết lấy điện thoại ra từ trong túi áo, cô có chút rầu rĩ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc nãy vừa mới đuổi anh đi, bây giờ lại hớn ha hớn hở gọi điện thoại qua đó để hỏi thăm hình hình của anh, có phải là... mất mặt quá hay không? Hơn nữa, lâu đến như thế mà anh cũng chưa từng gọi điện thoại cho cô, bây giờ cô gọi điện cho anh thì còn ra gì nữa chứ?
Đang lúc do dự thì điện thoại rung lên một phát.
Là một tin nhắn.
Cô chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức ấn mở ra.
Người gửi... ấy thế mà lại là Kiều Phong Khang.
Và nội dung tin nhắn là: “Ra đây, sảnh lớn.”
Đơn giản, vắn tắt, rõ ràng.
Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào màn hình. Sự cụt hứng lúc nãy đã bị bốn con chữ quét sạch trong nháy mắt một cách thần kì.
Thì ra... anh vẫn còn ở đây.
Vì thế... anh đến đây, thật sự là để tìm cô hay sao?
Du Ánh Tuyết bĩu bĩu môi, cất điện thoại vào. Cố ý ngồi ở trong phòng lâu thêm một chút, cứ muốn để anh đợi.
Một hồi lâu sau, dường như là đã thỏa mãn rồi cô mới chậm rãi cầm lấy túi xách, nói lời tạm biệt với đồng nghiệp: "Xin lỗi mọi người nhé. Tôi phải đi trước đây, trong nhà còn có việc.”
"Du Ánh Tuyết, em là chủ xị đãi khách đấy, lí nào lại đi trước như thế cơ chứ?”
"Hóa đơn thì em chắc chắn là sẽ thanh toán, mọi người chơi đi. Dù sao thì sau này còn thiếu gì cơ hội.”
Du Ánh Tuyết lại bị Đõ Vĩnh Ái quấn lấy một hồi mới thoát thân ra được.
Bước vào thang máy, ấn nút lầu một.
Trên bức tường thang máy láng bóng phản chiếu vẻ mặt cười chúm chím của cô.
Cô cắn cắn môi, muốn kéo khóe môi đang cong lên xuống một chút. Nhưng mà mãi đến khi cánh cửa thanh máy được mở ra, đến cuối cùng vẫn không thể được.
Bước ra khỏi thang máy, cô đến quầy thu ngân chuẩn bị thanh toán.
"Chào cô, bốn triệu bốn trăm chín mười nghìn đồng. Xin hỏi là trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Nhân viên phục vụ đưa tờ hóa đơn đến cho cô.
Du Ánh Tuyết đau lòng ghê lắm. Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô đấy! Tiền lương cô thực tập suốt một tháng trời ở Kiều Thanh cũng chỉ có sáu triệu mấy mà thôi.
"Tiền mặt đi.”
"Quẹt thẻ.”
Hai giọng nói, đồng thời cất lên.
Nhanh hơn tiền mặt một bước, một tấm thẻ vàng được bàn tay to lớn đẩy đến trước mặt nhân viên thu ngân.
Du Ánh Tuyết nghe thấy tiếng và ngoảnh đầu lại.
Kiều Phong Khang đứng ở ngay phía sau lưng của cô. Khoảng cách rất gần, cơ hồ như lồng ngực của anh dán lên trên sống lưng của cô. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa đốt ấy một cách rõ ràng.
Lúc Du Ánh Tuyết giật mình trong nháy mắt, nhân viên thu ngân đã cầm lấy tấm thẻ ngân hàng và đẩy máy bấm mật mã đến.
"Mời anh hãy nhập mật mã vào đây.”
"Ừm." Cánh tay dài săn chắc của Kiều Phong Khang vắt ngang qua người cô. Một tay anh thảnh thơi chống lên trên tủ quầy ở phía bên trái của cô, một tay còn lại ấn vào máy mật mã một cách thuần thục. Toàn thân Du Ánh Tuyết bị anh vây kín lấy ở bên trong lồng ngực.
Ngay cả ở trong bầu không khí hỗn tạp như thế này, nhịp tim của anh vẫn rõ ràng đến như thế.
Mạnh mẽ và có sức sống.
Du Ánh Tuyết thất thần nhìn ngón tay đẹp đẽ của anh nhún nhảy bên trên phím mật mã.
Đợi anh bấm mật mã xong, tim cô chợt đập nhanh, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
"Nhìn cái gì?”
Kiều Phong Khang đang chuyên tâm lấy bút ra kí tên lên hóa đơn ngân hàng vừa mới in. Cả quá trình chẳng hề nhìn cô nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô.
Vẫn duy trì tư thế ban đầu, anh chỉ khẽ cúi đầu. Khuôn mặt của anh dán rất sát vào cô một cách tình tứ.
Vô cùng thân mật. Thân mật đến nỗi giống như những gặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt.
Nhưng mà... dường như anh lại hoàn toàn không cảm thấy như thế, thản nhiên như thường.
Du Ánh Tuyết không bình thản như anh. Bị anh vây lấy như thế, hô hấp của cô trở nên căng thẳng, thân thể nhỏ bé cũng đứng thẳng một cách cứng ngắt.
Khẽ nghiêng mắt nhìn, hàng lông mi dài và cong không cẩn thận quẹt trúng vào mặt của anh.
Giống như điện giật ngang qua người, có một khoảnh khắc hô hấp của anh ngưng lại, đến cả bàn tay đang cầm bút cũng bất giác hơi ngừng lại.
Cuối cùng anh cũng nghiêng mắt qua nhìn cô.
Ánh mắt sâu thẳm giống như một tấm lưới dày đặc, khiến cô thấp thỏm. Cô vội vã ngước đầu về phía sau một tấc, tạo ra một khoảng cách an toàn một chút với anh rồi khẽ cất giọng: "Mật mã của chú...”
"Có gì không đúng à?”
Biết rõ, còn hỏi.
Mật mã là ngày sinh nhật của cô.
Không biết là đã bắt đầu từ mấy năm trước, bỗng nhiên anh có ý nghĩ nông nổi, trong một buổi tối đổi hết mật mã của tất cả thẻ ngân hàng thành ngày sinh nhật của cô.
Vốn dĩ anh tưởng rằng những hành động trẻ con này nhất định sẽ sửa đổi lại hết thảy khi tỉnh táo lại vào ngày hôm sau.
Dù sao thì... điều này không phù hợp với phong cách hành sự và tác phong trước giờ của anh.
Nhưng mà...
Ngón tay của anh chỉ chỉ vào vị trí chỗ tim bên trái của cô một cách đầy hàm ý: "Chỗ này của em thật sự là không biết rõ, hay là đang giả vờ chẳng biết cái gì hết?”