Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhảy hố truyện: Bé con, chú không thể chờ - Du Ánh Tuyết - Kiều Phong Khang



Tác giả: Nhiên Nhiên



Thể loại: Ngôn tình, sủng Chương 135



“Thôi con đừng xem làm gì, có cái gì hay đầu, đều là chuyện cũ cả rồi.”



Lâm Vân Thanh không chịu lấy tấm séc ra, những thủ đoạn nhà họ Kiều bà đều nếm trải rồi.




Hiện giờ chẳng qua là bản thân bị thương, bà vẫn còn chịu được.



Thế nhưng… Nếu khiến con gái bị liên lụy, bà nhất định sẽ hối hận đến chết.



“Mẹ, tấm séc đâu? Mẹ cất trong ngăn kéo đúng không?”



Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn vào ngăn kéo đầu giường, ngồi xổm xuống kéo ra.



Cô không tin.



Lời của Tô Hoàng Quyên, không lý nào cô phải tin! Hơn nữa, chú ba đối xử với cô như thế nào, cô hiểu rõ, chú ấy làm sao có thể nhẫn tâm hãm hại mẹ của cô? Cho nên… Nhất định là Tô Hoàng Quyên nói dối! Nhất định là như vậy! “Ánh Tuyết, đừng tìm!”



Lâm Vân Thanh ở trên giường vất và di chuyển thân mình, dường như đã kiệt quệ tất cả sinh lực, với tay giữ chặt tay của Du Ánh Tuyết.



Chỉ có thế mà trên trán, trong lòng bàn tay bà đã đổ mồ hôi lạnh.



Cả người đều phát run.



Ánh mắt khẩn thiết nhìn Du Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, vết thương của mẹ cũng đỡ rồi.



Đồng ý với mẹ, đừng dính líu đến người nhà họ Kiều nữa.”







Người nhà họ Kiều? “Cho nên…”



Thật sự là chú sao? Không! Du Ánh Tuyết hít thở sâu, cố chấp tiếp tục tìm kiếm tấm séc kia.



Quả nhiên… Tấm séc kia nằm ở trong ngăn kéo.



Cô vội vàng nhặt lên, ánh mắt quét đến chữ ký phía cuối, ba chữ “Kiều Phong Khang”



như kim châm, mạnh mẽ đâm vào mắt cô.



Nét chữ của chú, cứng cáp có lực, phóng khoáng như rồng bay.



Cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.



Du Ánh Tuyết có chút mơ hồ.




Thật Câu sau, vẫn bị "ba chữ”



kia đả kích đến thất thần.



"Ánh Tuyết, đừng tìm cậu ta...”



Lời nói khẩn thiết của Lâm Vân Thanh giúp Du Ánh Tuyết từ từ hoàn hồn.



Hốc mắt đã bị một tầng sương mờ che phủ.



Hít thở sâu, cô quay sang nhìn mẹ: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đang sợ cái gì?”



Lâm Vân Thanh lắc đầu: "...Nhà bọn họ là ma quỷ ăn tươi nuốt sống người khác, chúng ta không địch nổi bọn họ.



Mẹ không muốn con bị thương.







Con nghe mẹ nói, quên hết chuyện này đi.”



Du Ánh Tuyết hoảng hốt nghe được sự chịu đựng, sợ hãi, lo lắng trong lời nói của mẹ”



Cho nên… Giữa cô và nhà họ Kiều cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng… Chú ba tuy đối xử với người ngoài quả thực lạnh lùng vô tình, nhưng với cô thì không như vậy… Chú đã quan tâm mình như thế, làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với mẹ của mình được? Chú biết rõ người thân quan trọng với cô như thế nào mà… “Mẹ, con vẫn không tin, con phải đi gặp chú hỏi rõ ràng.” . ngôn tình tổng tài



Nếu cô không tự mình kiểm chứng thì sao có thể tin được? “Ánh Tuyết, đừng đi! Mẹ không muốn con gặp cậu ta!”



Lâm Vân Thanh giữ chặt lấy cô.



Du Ánh Tuyết gỡ tay mẹ, quay ra dặn dò y tá: “Phiền các cô chăm sóc mẹ tôi!”



Dứt lời, cúi đầu nhìn vào mắt mẹ: “Con đi nhanh rồi sẽ trở về với mẹ”



Cầm lấy tấm séc, đứng dậy bước đi.



Lúc đi ngang qua Tô Hoàng Quyên, cô dừng bước, nhìn cô ta.



“Tôi biết mục đích chị nói nhiều như thế là muốn tách chúng tôi ra”



“Đương nhiên.”



Tô Hoàng Quyên nhướng mày, cao ngạo liếc cô và Lâm Vân Thanh một cái, rồi sao đó tỏ vẻ cao cao tại thượng nhìn cô: “Du Ánh Tuyết, rất nhanh thôi em sẽ nhận ra, em và anh ấy… vĩnh viễn không thể bên nhau!”



“…”



Biết rõ cô ta nói những lời này có ý đả kích mình.



Thế nhưng, nghe thấy những lời này, trái tim vẫn không khỏi run rẩy.



Dường như, tất thảy đều đã có dấu hiệu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK