Người đến không phải ai khác, chính là Kiều Phong Khang và nhóm của anh.
Anh đi phía trước, mấy người xung quanh, Nghiêm Danh Sơn theo sau. Họ cúi đầu nói chuyện, Kiều Phong Khang dọc đường không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Tay Du Ánh Tuyết đặt trên nắm cửa, vô thức siết chặt.
Không ngờ anh ở lại đây. Tại sao anh lại đến đây?
Trong lòng Du Ánh Tuyết loạn bằng bong, không đoán được mục đích của anh.
Nhưng, dường như anh không nhận thấy sự tồn tại của hai người họ, không dừng bước chân, cho đến khi đứng sát Trịnh Thanh Vy, mới hơi ngừng lại.
Đoàn người đều dừng lại. Khoảnh khắc đó, Du Ánh Tuyết thấy tim mình cũng ngừng đập.
“Giám đốc Khang” Trịnh Thanh Vy mỉm cười, chào hỏi một cách lịch sự.
“Bây giờ không phải chuyện công, cần khách sáo với tôi vậy à?” Anh trả lời, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.
So với thái độ của hai người khi nói chuyện chính sự thì hiện tại đã thân thiết hơn rất nhiều.
Trịnh Thanh Vy hơi thả lỏng, nới lỏng bả vai, nói: “Bốn năm không gặp, gặp lại thực sự khiến tôi bất ngờ”
Kiều Phong Khang không đáp lại chỉ hỏi: “Cô ở đây à?”
“Không. Phòng này là..” Sau khi dừng một chút, mắt Trịnh Thanh Vy nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Là phong Ánh Tuyết.”
Nhắc đến cô, lần đầu tiên ánh mắt của Kiều Phong Khang mới chân chính nhìn về phía này.
Nhưng mà…
Vẫn bình tĩnh, tĩnh lặng đến mức không chút gợn, xa lạ như cô vẫn nghĩ.
Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy đứng ở đây thật là thừa. Ở trong mắt anh, ngay cả không khí còn có cảm giác tồn tại hơn cô.
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.
Cô học được sự bình tĩnh của anh, cũng không nhìn anh, chỉ mỉm cười với Trịnh Thanh Vy, sau đó đóng cửa lại, không chờ bọn họ có phản ứng gì khác.
cửa, đóng lại.
Ngăn cách hai thế giới trong và ngoài cửa.
Hồi lâu… Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cố lên tinh thần Như vậy, chẳng có gì không tốt…
Gặp lại nhau, dù chỉ là một người xa lạ, vẫn tốt hơn là lại vướng bận.
Cô tự an ủi mình như vậy, cởi bỏ quần áo rồi vào phòng tắm rửa.
Dòng nước nóng dội xuống, buộc bản thân không suy nghĩ bậy bạ nữa.
Ngoài cửa.
Tiêu Kiều Phong Khang nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt âm trầm, không ai có thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì lúc này.
Trịnh Thanh Vy càng không thể nhìn thấu.
“Mấy năm nay, cô ấy đều ở cùng với cô à?” Anh đột ngột lên tiếng.
Hỏi xong, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Thanh Vy.
“Tôi tưởng rằng anh không còn hứng thú với chuyện của cô ấy nữa.”
“…” Kiều Phong Khang mím chặt môi, không có trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô ta, chờ cô ta trả lời.
Trịnh Thanh Vy không biết làm sao, chỉ đành gật đầu:”Đúng vậy, cô ấy ở Mỹ làm công việc lặt vặt trong nhà hàng, sau đó gia đình tôi tuyển một bảo mẫu, cô ấy đến ứng tuyển nên..”
“Bảo mẫu?”
Anh nhấn mạnh hai chữ này, ánh mắt lạnh hơn một chút.
Trịnh Thanh Vy bị ánh mắt kia làm cho tê dại: “Đừng nhìn tôi như vậy. Cô ấy chỉ làm bảo mẫu cho tôi một thời gian, sau đó, tôi tìm một người khác, cô ấy thì theo tôi làm công việc hiện tại”
Sau đó… Kiều Phong Khang trở về phòng, đứng ở cửa sổ hút thuốc. Dưới làn khói phủ mờ, trong đầu nhớ lại những lời của Trịnh Thanh Vy.
Trong lòng buồn bực.