Thật là khó chịu.
Cô chán nản ngồi trên đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng cạch.
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Ngoài cửa, một tia sáng chiếu vào, trong mắt cô như bị phủ một tầng sương mỏng, lại có thể thấy rõ hình ảnh một người đàn ông cao lớn tỏa ra ánh hào quang, tay xách hành lý, đứng cửa ra vào.
Anh đã trở lại? Không thể tin được.
Lúc cô bất lực nhất, sợ hãi nhất, tưởng rằng không thể tìm được người khác. Anh như thần linh đáp lại lời thỉnh cầu của cô, đột nhiên xuất hiện.
Sống mũi cay cay, nước mắt chảy dài trên mặt cô.
Và hiển nhiên, qua ánh sáng nhàn nhạt anh cũng nhìn thấy cô đang từ từ đứng dậy.
Mắt đen càng thêm tối, ngay cả đèn cũng không kịp bật, giày cũng không đổi, bước vội vàng trong.
Cô nghẹn ngào một tiếng, chạy vội đến, lao vào lòng anh. .
Anh thỏa mãn thở ra một tiếng.
Có trời mới biết, mấy hôm nay ở bên ngoài, anh vẫn luôn mơ về cô, lo lắng cho cô!
Bây giờ, ôm cô trong vòng tay, cảm nhận được độ ấm chân thực của cô, mới miễn cưỡng thấy an tâm.
“Vẫn tốt chứ?” Anh trầm giọng hỏi.
Cũng không muốn buông cô ra như thế này, luồn bàn tay vào tóc cô, ôm gáy cô, để cô vùi mặt thật sâu vào giữa cổ anh.
Mặt của anh tham lam vùi sâu vào mái tóc cô.
“..” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Không tốt. không tốt chút nào.”
Lúc nói chuyện, giọng còn nghẹn ngào, run rẩy.
Tiếng nghẹn ngào đáng thương, và những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy trên da thịt, gần như xé nát trái tim anh.
Điều gì đã xảy ra với vật nhỏ của anh?
Muốn đẩy cô ra để tìm hiểu tình hình nhưng cô lại ngoan cố không chịu tách ra, thay vào đó cô còn ôm chặt anh hơn.
“Điện thoại của chú không gọi được. Tôi cho là, không tìm được chú nữa.”
Máy bay vừa hạ cánh anh liền bắt xe về, vốn quên mất là phải khởi động máy.
Kiều Phong Khang buồn bực, sớm biết việc này sẽ làm vật nhỏ của anh khóc, thì cho dù có vội anh cũng sẽ nhớ mở máy.
“Tôi về rồi. Ngoan, đừng khóc…” Anh dỗ cô như đang dỗ một đứa bé.
“Từ nay về sau. chứ đừng tắt máy…” Cô nghẹn ngào đưa ra yêu cầu.
“Được. Nhất định không tắt máy”
“Đừng để tôi không tìm được chú. Được không?” Cô sợ, sợ khi ngã trong vũng máu, cô sẽ chỉ còn một mình. Kiều Phong Khang không biết hôm nay cô bị làm sao, nhưng mà có thể thấy được, hôm nay cô bị làm cho kinh SỢ.
Ôm cô thật chặt, anh đau lòng đảm bảo: “…Yên tâm đi Ánh Tuyết, tôi mãi mãi sẽ ở một nơi mà chỉ cần em quay người là có thể nhìn thấy.”
Du Ánh Tuyết không kìm được xúc động, khi nhìn thấy anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm, mọi cảm xúc bỗng chốc có chỗ để trút bỏ, đâu có thể bình tĩnh được?
Một hồi lâu sau.
Kiều Phong Khang ôm ngang cô lên, ngồi trên ghế sô pha, an ủi, dỗ dành.
Giọng thổn thức của cô càng ngày càng yếu, dần dần, cô chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí có những giọt nước mắt khóe mắt cô.
Kiều Phong Khang cảm thấy đau lòng vô cùng, thận trọng lau đi nước mắt của cô, ôm cô vào phòng ngủ.
Cô vẫn rất khó chịu, dùng sức nắm chặt lấy ngón tay anh. Anh đã rất cẩn thận trước khi rút tay cô ra khỏi ngón tay mình.