Bà cụ Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: “Phong Khang đối với cô không tốt sao? Với sự ngu xuẩn của La Chí Thành, nếu không phải Phong Khang giúp cho, nếu không phải vì thể diện của chị gái như cô, thì cô chó rằng chồng cô lấy được cổ phần của Kiều Thanh sao? Nằm mơ!”
“Me!”
Chồng bà ta bị đánh giá như vậy, Kiều Vân Nhung cũng cảm thấy không thích hợp.
Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn Kiều Vân Nhung: “Buông tay ra! Bằng không tôi đánh cả cô nữa đấy!”
Kiều Vân Nhung liếc nhìn Kiều Quốc Thiên.
Kiều Quốc Thiên vốn đã im lặng, ánh mắt lạnh lùng tiến lên một bước, Vỗ vai Kiều Vân Nhung, cuối cùng nói: “Buông ra, để bà ấy tới.”
Kiều Vân Nhung than thở vì biết tính khí của bà già, nhưng vẫn thả ra.
Bà cụ nhặt nạng lên và muốn vụt xuống, nhưng tay của Kiều Quốc Thiên đã nhanh chóng nắm lấy nạng của bà.
“Bà già, bà thật sự cho rằng tôi vẫn còn là Kiều Quốc Thiên trước kia bị bà đánh mắng nhục nhã sao cũng chịu sao?”
Anh ta nghiến răng đẩy bà cụ ra.
Bà cụ mất cảnh giác, lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ ngã xuống đất.
Kiều Vân Nhung kinh ngạc, bà ta muốn bước tới đỡ mẹ mình, nhưng lại nhìn rồi không đến đỡ nữa.
Kiều Quốc Thiên ngồi xổm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà lão, ánh mắt của anh ta như muốn lăng trì bà lão vậy.
“Bà già, không phải lúc nào cũng coi thường tôi, hận tôi vì tôi mang họ Kiều sao? Hôm nay mở mắt ra mà xem cho kĩ. Tôi không chỉ mang họ Kiều, mà ngay cả công ty của con trai bà, tôi cũng sẽ cướp đi hết! Còn con trai bà, đợi anh ta đi tù đi! Bằng chứng tôi có đủ để khiến anh ta ngồi tù mọt gông! “
“Cậu…” Bà cụ ngã xuống đất vừa đứng dậy: “Đừng lừa tôi, cậu thì có thể có bằng chứng gì?”
“Tin hay không là việc của bà! Nhưng, tôi nhắc cho bà biết, hôm nay sau khi cút khỏi đây thì đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nữa! Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với bà như ngày hôm nay đâu!”
Mỗi câu mỗi từ của Kiều Quốc Thiên đều là cảnh báo.
Sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ, anh ta đứng thẳng người, không thèm nhìn bà ta nữa, chỉ nói: “Chị cả, mau đưa bà ta đi đi! Đừng bao giờ để bà ta xuất hiện ở đây nữa!”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Bây giờ Kiều Quốc Thiên đã làm chủ được Kiều Thanh, Kiều Vân Nhung đương nhiên không dám nói gì trước mặt anh ta. Bà ta tiến lên một bước, ôm bà cụ và kéo bà ra.
“Những gì cậu ta nói có phải là sự thật không? Vân Nhung, con phải nói thật cho mẹ biết!”
Bà cụ vẫn gắt gỏng hỏi.
“Mẹ đừng hỏi nữa, đó là chuyện trên thương trường, mẹ không lo được đâu? Cha sao không đến công ty?”
“Cha của con tức giận đến ốm ra, con còn dám nhắc tới cha của con với mẹ sao! Mẹ hỏi con, cậu ta nói có chứng cứ, là thật sao?”
Kiều Vũ Nhung im lặng một lúc. Cuối cùng cũng gật đầu.
“… Tất cả những thông tin do Nghiệm Danh Sơn đưa ra, có thể là sai sự thật được sao? Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật hiện đang điều tra. Một khi đã kết tội hối lộ, có thể sẽ bị kết án chung thân”
“Chung chung thân?”
Bà cụ Kiều môi run lên, ngay sau đó, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên Du Ánh Tuyết làm là sờ đầu giường.
Cô lấy điện thoại ra xem, nó vẫn im thin thít.
Anh ấy… đã không gọi điện. Thậm chí không trả lời tin nhắn. Du Ánh Tuyết uất ức muốn chết.
Từ sáng hôm qua, điện thoại của anh hoàn toàn không liên lạc được. Gọi cho Trợ lí Sơn, chỉ biết rằng Trợ lí Sơn đã đổi điện thoại di động. Sau đó tôi hỏi thư kí Thanh thì cô ấy quá bận.
Du Ánh Tuyết thất vọng không biết nói gì, theo lẽ thường, đến buổi tối anh sẽ gọi cho cô.