Lê Tiến Minh không dám nghĩ.
Không thể chịu được khi nghĩ tới điều ấy.
Cho dù như thế nào, anh cũng không muốn nghĩ lại hình ảnh của Tống Ân đêm ấy.
“Đối phó ngay!” Khi ngón tay phải của Trần Phong sắp chạm vào nút cuối cùng, điện thoại của Lê Tiến Minh đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn đó là số của bác gái, trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nghe.
“Anh Minh, anh mau đến bệnh viện!”
“Có chuyện gì đã xảy ra?”
“Mẹ anh đột ngột ngất đi! Bà ấy đã bị cao huyết áp, không biết là do nguyên nhân gì nên mới ngã quy như vậy. Anh đến đó trước đi.” Lê Tiến Minh vội vã rời khỏi văn phòng trong khi Trần Phong cúp máy.
Trần Phong đuổi theo: “Anh Minh, vé máy bay của anh? Chuyến bay sẽ bay sớm”
“Bỏ đi!” Lê Tiến Minh để lại hai chữ, điên cưồng bước vào thang máy rồi đi thẳng xuống.
Lê Tiến Minh đã đến tận bệnh viện.
Đến thẳng khoa điều trị nội trú.
Đến bàn làm thủ tục, hỏi phòng nơi mẹ anh nằm viện, nói lời cảm ơn, quay người đi.
Nhưng bởi vì quá gấp gáp, anh hoàn toàn không để ý phía sau có ai đó.
Vừa quay lại, anh ta đột ngột đụng phải một cô gái ở phía sau.
“AI Nóng quá!” Không hề báo trước, đối phương bất ngờ đã lùi một bước và lảo đảo ngã về đẳng sau.
Vốn dĩ bình nước nóng vừa mới lấy từ nhà tắm công cộng, nhưng khi Lê Tiến Minh đụng phải, chiếc ấm đã chạm đất phát ra tiếng “bốp”.
Cái nắp bị rơi ra và nước sôi bắn ra ngoài và bỏng vào chân cô gái đó.
Lê Tiến Minh không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nhanh nhẹn, cùng đôi tay nhanh nhẹn, cánh tay dài của anh nắm lấy eo cô.
Đã giúp cô đứng vững.
“Cô ổn chứ?” Một lúc lâu sau, cả hai người đều ổn định lại, Lê Tiến Minh mở lời hỏi.
Ánh mắt của cô gái rơi trên khuôn mặt anh, cô ở gần người đàn ông, gần đến mức tim đập thình thịch.
Hơn nữa…
Người đàn ông này….thực sự rất đẹp trai…
Giống như những ngôi sao bước ra từ màn ảnh nhỏ. Rất đẹp trai và dường như không có thực.
“Hả? Có chuyện gì sao?” Thấy cô sững sờ, Lê Tiến Minh hỏi lại.
Cô gái chợt tỉnh giấc. Sau khi nhận ra mình thật sự đang nhìn chăm chằm anh ta, mặt đỏ bừng, vội vàng lùi lại một bước khỏi vòng tay của anh, nói: “Là … không sao.” Lê Tiến Minh quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ ngổn ngang trên mặt đất, nhìn chân của cô.
Cô ấy đang mặc quần dài và bây giờ bị nước nóng tạt vào.
Anh cau mày, ngẩng đầu nhìn cô gái: “Cô xắn ống quần lên nhìn xem, có thể bị bỏng rồi.”
“. Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi” Cô gái càng đỏ mặt hơn.
“Cho dù thế nào, tốt nhất là nên nhìn một chút” Lê Tiến Minh nhấn mạnh, và nhìn về phía sau cô nói: “Cô qua bên đó ngồi đi” Cô gái cảm thấy trong lòng như một đóa hoa nở rộ, như ngửi thấy hơi thở của mùa xuân.
Cũng không để anh ấy thúc giục nữa, đi tìm ghế ngồi xuống rồi xắn ống quần lên.
Quả nhiên, bắp chân nóng đỏ rực.