. Nếu không phải suốt bốn năm qua, cô hoàn toàn mất đi niềm tin vào bản thân và tình yêu với anh, thì làm sao lại hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lăng Ái Xuyên, cũng đã không tự giày vò mình nhiều đến thế.
“Còn một chuyện, anh muốn hỏi em…” Du Ánh Tuyết ngồi xuống sô pha, ôm chặt cái gối trong tay, chỉ để lộ ra một đôi mắt từ sau gối mà nhìn anh.
Anh trìu mến sờ lên đỉnh đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Sao hôm nay em muốn hỏi nhiều câu như vậy?”
“Ừm… bởi vì có điều mà em luôn muốn biết”
Vì cả hai sắp bắt đầu lại, nên tốt hơn hết là nói rõ những khúc mắc trong lòng nhau.
“Hỏi rõ ràng cũng tốt, tránh sau này em sẽ lại suy nghĩ lung tung” Anh điều chỉnh tư thế ngồi, như muốn bảo cô qua: “Nói đi.”
Đôi mắt trong veo của Du Ánh Tuyết chăm chú nhìn anh hồi lâu, sau đó cô đột nhiên nói: “Về cha mẹ em và cha mẹ anh, cũng như những chuyện giữa họ và anh… em muốn biết…”
Rõ ràng là hoàn toàn không ngờ Du Ánh Tuyết lại hỏi câu này, Kiều Phong Khang sửng sốt trong chốc lát, thật lâu sau liền dựa vào số pha không lên tiếng.
Đôi mắt anh sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.
Nếu nói rằng không khí trong phòng ban nãy vẫn còn ấm áp, thì bây giờ đã giảm xuống rất nhiều.
Du Ánh Tuyết mím môi dưới, biết rằng bây giờ hỏi những thứ này là không thích hợp.
. Nhưng nút thắt trong lòng đã thắt chặt lòng cô bốn năm rồi, rốt cuộc vẫn phải cởi ra.
“Trước tiên nói về cha mẹ em vậy?” Sau một lúc lâu, dường như cuối cùng anh cũng tìm được cách vào đầu thích hợp, và chậm rãi nói: “Trước khi đến đại học Bắc An và gặp được cha em, mẹ em là công nhân ở Kiều Thanh. Nghe cha anh nói, khi đó, mẹ em vừa tròn 18 tuổi. Vì một sự tình cờ nào đó, bà ấy được chuyển đến làm việc ở chỗ cha anh, bà ấy làm việc rất chăm chỉ lại cộng thêm dịu dàng, hòa nhã và rất chăm lo cho cha anh nên…”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút.
Anh nhìn Du Ánh Tuyết, rồi lại nói: “Cha anh rất thích bà ấy. Hay nói cách khác, ông ấy rất yêu bà ấy, trong mắt ông cũng chỉ có mẹ em”
“Nhưng… tại thời điểm đó, ông ấy đã có gia đình, đã có mẹ anh, và cả anh chị em anh” Du Ánh Tuyết nói Kiều Phong Khang phóng tầm mắt về một nơi nào đó phía trước, dường như còn lưu lại ký ức: “Cha mẹ anh lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã. Khi đó, tình hình trong nước khá tệ. Cha anh và cả nhà họ Kiều đều vậy, đều từng trải qua những năm tháng thăng trầm khốn khổ nhất, mẹ anh có tính cách cứng rắn, bền bỉ nên dù được mọi người trong gia đình thuyết phục nhưng bà vẫn nhất quyết đi cùng cha anh, bà đã đồng hành cùng ông chịu đựng gian khổ và sinh con cho ông. Đương nhiên, vì tính cách mạnh mẽ, nên mẹ anh không được dịu dàng như mẹ em. Trong ấn tượng của anh, khi anh còn nhỏ, giữa họ luôn có những cuộc cãi vã không dứt, họ cãi vã nhau suốt ngày… cuộc hôn nhân của cha mẹ anh, sau này, có lẽ chỉ còn lại mệt mỏi.”
“Vậy thì… Mẹ em có biết chuyện này không?”
Kiều Phong Khang lắc đầu: “Vốn dĩ mẹ em không biết cha anh đã kết hôn, có thể là cha anh ý che giấu! Mẹ em và cha anh yêu nhau một đoạn thời gian. Dù sao giấy không giữ được lửa, sau đó mẹ anh biết được. Sau đó mẹ em. và cha anh chia tay rồi mẹ em từ chức, sau này… cha anh tìm được mẹ em, sau đó mới có Kiều Quốc Thiên…”
“Có thể em đã nghe về những gì đã xảy ra sau đó. Mẹ em đã vào tù. Anh thực sự không muốn em biết quá nhiều về những mối hận thù của thế hệ trước và khiến em đau lòng. Vì vậy, anh đã giấu nhẹm chuyện mẹ em đi tù”
“Thế anh có biết tất cả sự tra tấn mà mẹ em phải chịu đựng trong tù sau khi bà vào tù không?”
Du Ánh Tuyết hỏi một cách khó khăn.
Bao lâu nay, cô buộc mình không nghĩ đến điều đó, nhưng cô không thể quên được vết thương trên người mẹ.
Đến nỗi bây giờ nhìn thấy bà cụ Kiều, cô vẫn thấy hoảng sợ.
Cô nghĩ, những năm tháng sau này, cô và Kiều Phong Khang sẽ ở bên nhau cả đời, cho dù bà cụ có thể chân thành chấp nhận cô hay không, cô cũng không chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt với bà cụ Kiều.
Sự sợ hãi và phản kháng, thậm chí là căm ghét đó đã ăn sâu vào cô từ lâu.
“Mẹ em đã ngồi tù, anh cũng không theo dõi. Vì vậy, anh chỉ biết về nỗi đau khổ của bà ấy trong quá trình điều tra sau này.” Kiều Phong Khang dừng lại, nghiêng người và ôm cô.
Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, anh nhẹ nhàng chạm ngón tay thon dài trên mu bàn tay cô: “Ánh Tuyết, nếu ngay từ đầu anh đã biết nỗi khổ của mẹ em, anh sẽ không để mẹ anh hành xử tàn nhẫn như thế!”
Bà cụ Kiều thực đã hận Lâm Vân Thanh thấu xương rồi.
Người mạnh mẽ như bà ta sao có thể chịu được sự phản bội của người chồng? Thêm nỗi đau mất người thân, những việc đó chẳng khác nào dùng thanh kiếm sắc bén nhất để khoét sâu trái tim bà ta.
“Vậy… cha em ở đâu?”