Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kiều Quốc Thiên nhìn hai người và hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: “Có chuyện gì vậy?” Tô Hoàng Quyên gần như ngay lập tức đứng dậy và đứng bên cạnh Kiều Quốc Thiên. Kiều Quốc Thiên có thể thấy rằng cô ta cũng đang lo lắng.



“Anh Thiên, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến, có một số việc liên quan đến anh chúng tôi đang cần tìm hiểu thêm” Đối phương giải thích rõ.



“Tôi không hiểu có chuyện gì!” Vẻ mặt Kiều Quốc Thiên lạnh lùng: “các anh trở về đi, tôi không có việc gì để các anh phải tìm hiểu cả” Tô Hoàng Quyên cũng bắt chuyện: “Nếu có gì cứ nói ra đây”



“Nói ở đây có thể không tiện. Anh Thiên, chúng tôi không muốn phải cưỡng chế, tôi đề nghị anh chủ động đi theo chúng tôi!” Người bên kia nói, tiến lại gần Kiều Quốc Thiên một bước.



Tô Hoàng Quyên lo lắng, ngăn ở trước mặt Kiều Quốc Thiên, ánh mắt lạnh lùng: “các anh làm sao vậy? Đây là tang lễ, không được phép làm phiền!”



“Tôi xin lỗi, chúng tôi chỉ đang thi hành công vụ” Thái độ bên kia nghiêm túc, họ đẩy Tô Hoàng Quyên sang một bên.



Cô khịt mũi, sắc mặt Kiều Quốc Thiên đột nhiên thay đổi, và bắt đầu động tay với người của bên công an.



Hai người kia đều là công an, Kiều Quốc Thiên sao có thể là đối thủ của họ? Một lúc sau, hai người choàng tay qua người anh ta.



“Buông ra! Tôi cảnh cáo hai người, trước khi làm phiền tôi, hai người lập tức ra khỏi tang lễ!” Kiều Quốc Thiên lạnh lùng nói.



“Đi Hai người họ không buông ra mà đẩy anh ta đi.



Kiều Quốc Thiên giấy giụa nhưng làm sao giấy nổi khỏi hai ngườiđang thi hành công vụ.



“Quốc Thiên!” Tô Hoàng Quyên đi theo, mạnh mẽ kéo tay đối phương, nhưng tất cả những điều này chỉ là sự phản kháng ngoan cố vô vọng.



Dưới ánh mắt của mọi người Quốc Thiên bị đẩy lên xe cảnh sát vì chống đối, rồi xe rồ ga phóng đi.








Nhưng…



Cuối điện thoại chỉ có tiếng “bíp”.



Nghiêm Danh Sơn không trả lời cuộc gọi.



Cô ta không dám chậm trễ, bấm điện thoại cho thư ký của Kiều Quốc Thiên.



“Thế còn Trợ lí Sơn? Tại sao điện thoại của anh ta không ai trả lời?”, Tô Hoàng Quyên hỏi liên tục trước khi cuộc gọi được kết nối.



Cô ta nóng ruột lẩm bẩm, cho thấy cô ta đang lo lắng như thế nào vào lúc này.



“Trợ lí Sơn đã cả ngày không gặp ai, hiện tại những người trong hội đồng quản trị đang tìm anh ta và Chủ tịch Thiên. Thưa cô, nếu cô có thể liên lạc với Chủ tịch Thiên.



“Giúp tôi liên hệ với luật sư của Quốc Thiên, tôi sẽ gặp anh ấy ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức!”



“Luật sư?” Thư ký bối rối, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?



“Đừng hỏi thêm. Liên hệ luật sư!” Tô Hoàng Quyên thái độ lạnh nhạt không có cảm xúc, thư ký đương nhiên không dám hỏi thêm, cúp điện thoại, vội vàng liên hệ với luật sư.



Chỉ là.



Tình hình hiện nay rốt cuộc như thế nào?



Những sự việc tồi tệ cứ kéo nhau ập đến!



Du Ánh Tuyết đã tự mình trồng nhiều hoa, giống như để cô có việc phải làm mỗi ngày.



Bây giờ, việc đầu tiên cô làm mỗi ngày khi thức dậy, ngoài việc tưới hoa, còn một việc nữa là thử thai.



Cô ấy muốn có một đứa con đến phát điên lên.



Đêm trước khi anh đi, cô hy vọng anh thực sự để lại điều gì đó cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK