Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng ánh đèn lờ mờ, tổng cộng Phùng Linh Nhi cũng chỉ gặp anh ba lần, nhưng có vài người trời sinh chính là vật sáng.



Kiều Phong Khang cất điện thoại, nhẹ gật đầu với cô ấy: “Mấy ngày nay làm phiền mọi người rồi.”



“Chú ba, sao chú lại tới đây? Thật ra không phiền chút nào hết. Hơn nữa Ánh Tuyết ở nhà cháu không được mấy ngày.”



“Nghĩa là sao?”



Kiều Phong Khang nghe ra sự bất thường trong lời nói của Phùng Linh Nhi: “Bây giờ con bé không ở chỗ của cháu à?”



“Đúng vậy, khoảng ba tuần trước cậu ấy đã dọn đi rồi.”



Khoảng ba tuần trước.



Nếu anh nhớ không lầm, ba tuần trước, chính là buổi tối anh nói chuyện với cô.



“Con bé chuyển đi đâu? Về nhà à?”



“Cũng không phải.” Phùng Linh Nhi lắc đầu.



Sắc mặt Kiều Phong Khang chợt trầm xuống, giọng cũng thấp đi rất nhiều: “Con bé đi đâu?”



Nếu như cô tùy tiện dọn ra ngoài, tùy tiện thuê phòng bên ngoài, nhất định anh không tha cho cô.




Phùng Linh Nhi bị dáng vẻ không giận mà uy của anh dọa sợ, hít vào mấy hơi, cẩn thận trả lời: “Là... Là chính cậu ấy nói, bây giờ cậu ấy đang ở nhà của Kiều Minh Đức... Bảo là Kiều Minh Đức về rồi.”



Phùng Linh Nhi vừa nói xong, trong lòng lo sợ bất an, sợ muốn chết.



Bởi vì... Sắc mặt của người nào đó, thật sự là càng ngày càng khó coi, càng ngày càng khó coi đó!



Thế nên... Có phải cô ấy nói gì sai rồi không?



Phùng Linh Nhi lên lầu.



Kiều Phong Khang còn đứng dưới lầu.



Anh hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.



Lúc rút tới điếu thứ hai, ngực vẫn ngột ngạt khó chịu như trước.



Không, là càng ngày càng khó chịu.



Hôm ấy, trong điện thoại, câu hỏi thăm dò của cô, giờ phút này, càng lúc càng trở nên rõ ràng.



Chú ba, nếu như sau này cháu ở ngoài luôn... Thì ra là vì Minh Đức đã trở về... Thế nên... Cô không muốn về ngôi nhà kia nữa... Sau này, cũng không muốn về...



Ngực đau nhói, hô hấp nặng nhọc. Kiều Phong Khang dùng sức dập tàn thuốc, vứt vào thùng rác.



Anh mở cửa, lên xe.



Trong bóng tối, bước chân nặng nề, bóng dáng lạnh lùng.



Trong phòng, Du Ánh Tuyết vừa tắm xong bước ra, điện thoại đã vang lên.



Thấy màn hình lóe lên hai chữ “Chú ba”, trái tim cô đập “thình thịch.”



Thời gian đi công tác lần này đúng là không ngắn.



Nhưng nếu lâu như vậy cũng không liên lạc với mình, sao tự nhiên bây giờ lại gọi điện thoại cho mình.



nhé!



Du Ánh Tuyết phồng má, không biết những oán trách trong lòng mình tới từ đâu, nhưng cô vẫn nhanh chóng đặt điện thoại bên tai.



“Alo.”



“Ở đâu?”



Hai chữ, lạnh lùng, ngắn gọn.



“Hả?”



“Tôi hỏi cháu ở đâu!” Dường như Kiều Phong Khang không có kiên nhẫn, giọng điệu rất tệ, có chút hung dữ.



Du Ánh Tuyết không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng ấm ức, nhưng không dám hỏi nhiều, sợ bại lộ, đành phải đáp vòng vo: “Đương nhiên là vẫn ở chỗ cũ.”



“Nhà của Phùng Linh Nhi?”







“Ừm.”



“Tút” một tiếng, trực tiếp cúp máy. Dứt khoát, quyết đoán, ngay cả một câu thừa thãi cũng không có.



Du Ánh Tuyết nghe tiếng tút tút lạnh như băng kia, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹn tới khó chịu.



Chuyện gì đây! Lâu như vậy không gọi điện thoại, vừa gọi đã có thái độ như vậy.



Hơn nữa... Căn bản không nói được một câu đàng hoàng.



Du Ánh Tuyết buồn bực ngồi trên giường, nhìn điện thoại, giống như điện thoại là Kiều Phong Khang, cô tức giận phiền muộn trừng mắt, lẩm bẩm: “Còn nhận điện thoại của chú nữa thì cháu chính là chó con!”



Hình như cảm thấy còn chưa đủ hả giận, tắt điện thoại, vừa tức vừa bực khóa máy.



“Nè! Du Ánh Tuyết, em mau tới đây. Có cái này cho em.” Giọng của Kiều Minh Đức truyền tới từ bên cạnh, gọi cô.



“Tới đây!” Cô lắc đầu, dứt bỏ mọi cảm xúc sa sút.



Phùng Linh Nhi nghe thấy giọng nói “Số điện thoại mà bạn gọi đã tắt máy” máy móc bên kia, sốt ruột đến mức dậm chân.



“Thời điểm mấu chốt cậu khóa máy cái gì.”



Gọi hai lần, cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ.



“Du Ánh Tuyết ơi Du Ánh Tuyết, cậu đừng trách tớ nhé! Xem ra, là số phận đã sắp đặt nhất định cậu phải gặp kiếp nạn này. A Di Đà Phật, chúc cậu may mắn.”



Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, khoa trương vái ánh trăng ngoài cửa sổ một cái.



Xe của Kiều Phong Khang chạy thẳng tới cổng biệt thự của Kiều Nam Thành.



Người làm kéo cửa ra, nhìn thấy anh mặt mày lạnh băng đứng bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc. Người nọ vội vàng xoay người thông báo: “Ông chủ, bà chủ, cậu Kiều Phong Khang tới.”



Lúc này Kiều Nam Thành đang ở phòng khách vẽ tranh, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu, chỉ thấy Kiều Phong Khang cả giày cũng không thay đã xồng xộc bước vào.



Trần Ngọc Vân vừa tắm xong, mặc đồ ngủ, vội vàng từ trên lầu đi xuống, thấy Kiều Phong Khang cũng kinh ngạc.



“Phong Khang? Muộn vậy rồi, sao em lại đến?”




“Du Ánh Tuyết nói em đang đi công tác.” Kiều Nam Thành cất bàn vẽ, ngồi xuống sofa nói.



Kiều Phong Khang gọi một tiếng “Chị dâu” rồi mới ngồi xuống bên cạnh Kiều Nam Thành: “Vừa về thành phố An Lập, nghe nói Minh Đức đã về nên tới xem một chút.”



“Em thật là, vì thế mà vội vã đến. Đáng lẽ phải là Minh Đức tới thăm em.” Trần Ngọc Vân ngồi sát chồng: “Chị gọi thằng bé xuống nhé?”



Kiều Phong Khang không nói được, cũng không nói không được, chỉ không mặn không nhạt hỏi một câu: “Em nghe nói Du Ánh Tuyết đang ở đây?”



Kiều Nam Thành thâm thúy nhìn anh một cái, nhớ tới những lời thằng tư nói ở chỗ ông cụ và bà cụ, lập tức nói: “Em cũng biết mà, hai đứa Ánh Tuyết và Minh Đức không thể gặp mặt thường xuyên. Nghe Ánh Tuyết nói, lần này con bé điền nguyện vọng là đại học An Lập, vì vậy anh và chị dâu em nghĩ, để Ánh Tuyết ở lại mấy ngày cho bọn nhỏ bồi dưỡng tình cảm thì không còn gì tốt hơn.”



Bàn tay đặt trên tay vịn sofa của Kiều Phong Khang siết chặt, lời thốt ra vẫn bình tĩnh như trước: “Nhiều ngày như vậy, chắc cũng bồi dưỡng đủ rồi.”



Trần Ngọc Vân không phát hiện anh có gì bất thường, trên mặt vẫn đầy tươi cười: “Hai đứa bọn nó ấy, tình cảm rất tốt. Sau này Du Ánh Tuyết tới, trong nhà cũng náo nhiệt, bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ thật khiến người ta hâm mộ.”



Trần Ngọc Vân liếc chồng: “Thậm chí chị còn nhớ đến những ngày bọn chị mới yêu nhau. Em thấy, chúng ta không cần phải quan tâm bọn nhỏ nhiều, sau này, quan hệ của bọn nhỏ cũng sẽ tốt giống như chúng ta.”



Kiều Nam Thành cười gật đầu, quyến luyến nắm tay vợ.



Kiều Phong Khang chợt đứng dậy: “Tối nay, em dẫn Du Ánh Tuyết về.”



Từng chữ đều cứng rắn như đá, không cho phép phản đối.



Trần Ngọc Vân đã sớm quen dáng vẻ như vậy của anh, không để bụng nói: “Phong Khang, lúc trước bọn chị đã bàn với Ánh Tuyết rồi, sau này con bé sẽ ở lại đây. Chị thấy...”



“Con bé đồng ý?”



Anh cắt lời bà.



Trong mắt ẩn chứa vụn băng, khiến người ta nhìn không thấu.



“Ừ. Không từ chối.”



Trần Ngọc Vân vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn của anh càng cứng ngắc.



Đôi môi mỏng đã mím thành một đường: “Em lên lầu nói chuyện với con bé.”



Dừng lại, anh nói thêm một câu: “Chuyện đó để sau rồi nói tiếp.”







Anh nặng nề bước lên lầu.



Vẻ mặt lạnh lùng, cứng ngắc, trên mặt như đóng băng.



Trần Ngọc Vân nhìn bóng lưng của anh, khó hiểu nhìn Kiều Nam Thành: “Thằng ba làm sao vậy? Hình như tâm trạng rất tệ, lần này đi công tác không thuận lợi à?”



Kiều Nam Thành không nói chuyện, chỉ nhíu chặt mày hơn.



Kiều Phong Khang còn chưa tới cửa, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ trong một căn phòng truyền tới. Anh biết, đó là phòng của Kiều Minh Đức.



“Không phải anh đã tặng quà cho em rồi à, sao còn tặng điện thoại cho em nữa?”



Giọng Du Ánh Tuyết hỏi.



“Cậu đây cam tâm tình nguyên đó.”



“Anh đừng tiêu nhiều tiền cho em như vậy.”



“Em đang xót cho chồng mình đấy hả?”



“Ai xót anh chứ? Tránh ra! Nè, anh kéo tay áo em làm gì?”



“Kiểm tra thôi! Xem thử em có ngoan ngoãn đeo hay không.”



“Đã nói là đeo rồi, anh còn động tay động chân nữa em sẽ đánh anh đấy.”



“Còn giả bộ rụt rè hả? Tối qua em còn ngủ ở chỗ anh thì sợ gì động tay động chân chứ!”



“Anh...”



Ngủ cái gì? Chỉ là không cẩn thận ngủ trên giường anh ta mà thôi! “Anh còn nói hươu nói vượn nữa, em mặc kệ anh đó.”



“Vậy em dám nói tối qua chúng ta không ngủ chung không?”



“Câm miệng! Em về đây, em mà còn để ý tới anh thì em là con heo!”



Cửa đột ngột bị mở ra, Du Ánh Tuyết bước ra, tươi mát sạch sẽ.



Trên người cô còn mặc đồ ngủ của Kiều Minh Đức. Áo quần rất dài, rất rộng, mặc trên người cô, trông cô càng giống một đứa bé.



Trong tay cô cầm một chiếc điện thoại mới.



Kiều Phong Khang rũ mắt, âm trầm bễ nghễ nhìn cô.



Xưng hô “Chồng”, cô không phủ nhận. Còn có, tối hôm qua, bọn họ... Ngủ.



Du Ánh Tuyết ngây người.



Trước mặt, người đàn ông xuất hiện đột ngột khiến hơi thở của cô nghẹn lại.



Nhớ tới việc mình vừa nói dối trong điện thoại, không khỏi siết chặt di động trong tay.



Hai người, bốn mắt nhìn nhau.



Trong mắt anh, ngoại trừ lạnh lùng thì chính là trào phúng đâm người và... Hận sâu đến mức khiến người ta kinh ngạc.



Rõ ràng cách một bước, thế nhưng... Du Ánh Tuyết lại cảm thấy, ánh mắt u ám của anh như đao như kiếm đang liên tục lăng trì cô.



Cô cố gắng muốn nói gì đó, nhưng đôi môi đỏ mọng mấp máy mấy lần cũng không thốt ra được một chữ.



“Du Ánh Tuyết, cháu thật sự khiến tôi nhìn bằng ánh mắt khác!” Nghiến răng nghiến lợi châm chọc.



Không ở lại lâu, anh cười lạnh, thất vọng xoay người.



Nhìn bóng lưng cứng ngắc mà lạnh lùng kia, trái tim Du Ánh Tuyết đau xót, cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ như trúng tà đuổi theo theo bản năng.









Một tay anh chống lên thân xe, hơi thở nặng nề, ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến anh ngay cả hít thở cũng khó khăn.



“Em đang xót cho chồng mình đấy hả?”



“Vậy em dám nói tối qua chúng ta không ngủ chung không?”



Lời nói của Kiều Minh Đức vẫn liên tục lảng vảng bên tai anh, tàn nhẫn kéo căng dây thần kinh của anh, lồng ngực đau đớn, từng dây thần kinh đều đau.



Gọi anh ta là chồng, cô chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK