Nhưng mà, lời nói càng lúc càng nặng nề: "Bà nội cũng phải suy nghĩ kĩ càng lại, có phải cháu vẫn luôn lương thiện như mọi người đã từng nhận định hay không? Cũng phải suy nghĩ lại xem tất cả những chuyện Minh Đức và cả nhà họ Kiều đối xử tốt với cháu đều được cháu ghi nhớ ở trong tim hay không?”Lời này vừa nói ra, Trần Ngọc Vân và Kiều Nam Thành đều run lên một cái. Rất dễ nhận thấy... hôm nay bà cụ hơi khác biệt so với thường ngày. Bình thường bà cụ coi Du Ánh Tuyết như là cháu nội ruột trong nhà, vô cùng thương yêu.
Nếu như không phải tai nghe mắt thấy, thật sự khiến người khác khó mà tưởng tượng ra được bà cụ lại nói ra những lời nghiêm trọng như thế với cô. Sắc mặt Du Ánh Tuyết càng thêm trắng bệch hơn. Mỗi một chữ của bà cụ đều giống như là một tảng đá khổng lồ, hung hăng đập mạnh vào tim của cô.
Đập đến nỗi cô không hít thở được.
Đập đến nỗi cô không ngẩng đầu được.
Vào thời khắc này, cô còn có khả năng từ chối hay là lắc đầu không?Lúc này, nếu như nói ra một chữ "không" thì cô chính là một tội nhân không hơn không kém.
Một tội nhân đã làm tổn thương đến Minh Đức, làm tổn thương đến bà cụ và thậm chí là làm tổn thương đến cả nhà họ Kiều.
Cô hít sâu một hơi rồi gật đầu một cách khó khăn và nặng trĩu: "Cháu... cháu chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thường đến Minh Đức...”Câu nói này... cũng là lời thật lòng, cô chưa hề có ý định muốn khiến cho anh ta khó chịu, khiến anh ta đau khổ đến như thế? Mọi việc phát triển đến bước này, đến cả chính bản thân cô cũng không có cách nào phản ứng lại kịp.
Tình cảm của chú ba đến một cách bất ngờ như thế, rồi lại mãnh liệt như thế, khiến cô không kịp trở tay, lại chẳng có một chút sức lực chống đỡ nào cả...
"Tốt, quả nhiên là cháu không để cho bà phải thất vọng.”Nét mặt bà cụ dãn ra, cuối cùng thì trên khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười, bà nói: "Tới đây, đưa tay cho bà.”Đôi tay Du Ánh Tuyết rũ xuống ở hai bên, ngón tay cứng ngắt dán lên trên đùi.
Nghe thấy lời nói của bà cụ, ngón áp út run lên một cách dữ dội. Bế tắc một hồi lâu... sau đó... bàn tay chậm rãi giơ lên. Ngập ngừng dừng lại, sau đó... cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại giống như là đã hạ quyết tâm vậy.
Cô ép buộc bản thân mình phải giơ tay sang phía bà cụ.
Dường như cánh tay có sức nặng lên đến hàng trăm kí. Cứ như thế, chỉ một động tác nhỏ bé như giơ tay lên mà từ đầu đến cuối cô mất một khoảng thời gian gần như là một phút.
Cho dù có ra sao đi nữa, như thế này đã khiến cho bà cụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Cố ý ngó lơ vẻ mặt khó xử của Du Ánh Tuyết, bà chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên trên ngón áp út của Du Ánh Tuyết.
"Ánh Tuyết, đeo chiếc nhẫn này vào thì cháu đã thật sự trở thành cháu dâu của bà rồi đấy." Bà cụ nói.
Nhẫn kim cương, sáng lóng lánh, chói đến nỗi đôi mắt Du Ánh Tuyết phát đau.
Rõ ràng là mùa hạ nóng bức nhưng mà chiếc nhẫn bằng kim loại ấy đeo lên trên ngón tay của cô lại khiến cho toàn thân cô lạnh đi. Cô chỉ cảm thấy nó giống như một chiếc vòng kim cô, siết chặt lấy trái tim của cô... Đồng thời, cũng siết chặt lấy cuộc đời cô.
Chỉ cần hơi có một chút ý nghĩ phản đối hoặc vùng vẫy thì chiếc "vòng kim cô" này sẽ thu chặt lại, không ngừng quật mạnh vào trái tim của cô...
"Mẹ, hiện giờ Minh Đức vẫn chưa tỉnh, cứ quyết định như thế có phải là không hay lắm hay không?” Trần Ngọc Vân hỏi.
Cứ cảm thấy bà cụ sốt ruột vội vã quá mức, rồi lại còn nói những lời như thế, đối với Du Ánh Tuyết mà nói thì ít nhiều gì cũng có chút bất công.
"Mẹ biết là con sợ sẽ khiến con nhóc Du Ánh Tuyết này chịu thiệt thòi. Con yên tâm đi, tuy rằng mẹ đã già nhưng trong lòng mẹ có chừng mực. Chuyện gì cũng có thể nhìn được rất rõ ràng.”Du Ánh Tuyết không biết lời nói này của bà cụ có phải là có ám chỉ gì khác hay không. Nhưng mà tim cô vẫn đập "thình thịch" thật mạnh, cô cắn chặt vào môi dưới, thu hồi bàn tay và siết chặt lại.
Chiếc nhẫn kim cương lớn đến như thế, đè vào lòng bàn tay khiến cô đau đớn.
"Đợi Minh Đức tỉnh lại, sức khỏe hồi phục rồi thì để cho hai đứa nó kết hôn luôn. Đến lúc đó, nhà họ Kiều chúng ta ắt hẳn sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỉ cho hai đứa nó để nở mày nở mặt, như thế thì cũng không đến nỗi để con bé này chịu thiệt thòi rồi chứ?” Đột nhiên bà cụ nói.
Du Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn bà cụ.
Kiều Nam Thành nói: "Mẹ, sao lại đột ngột như thế chứ?”"Cũng không có đột ngột lắm, chuyện của Ánh Tuyết với Minh Đức nói tới nói lui cũng không biết đã nói bao nhiêu năm rồi. Con bé cứ mãi ở trong nhà họ Kiều mà chẳng có danh phận gì thì mới thật sự là điều thiệt thòi, khiến cho con nhóc Kiều Thanh Hằng kia mới thường xuyên đối đầu với con bé. Nếu như bây giờ kết hôn rồi thì con bé có thể ở trong nhà họ Kiều một cách quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”"Bà nội, nhưng mà cháu và Minh Đức đều chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp. Hơn nữa, cháu thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn sớm như thế này.”Du Ánh Tuyết từ chối một cách mãnh liệt.
"Trước đây chú hai của cháu đã nói đợi mấy đứa đều tốt nghiệp đại học xong hết thì kết hôn, bây giờ chẳng qua là dời lên sớm hơn vài năm mà thôi, cũng chẳng có gì khác biệt cả. Huống hồ, cho dù là mấy năm trước hay là mấy năm sau thì chồng của cháu cũng sẽ không thay đổi, đều là Minh Đức cả thôi.”Đều là người của nhà họ Kiều.
Lúc bà cụ cố chấp lên thì cũng giống hệt như Kiều Phong Khang, mỗi một chữ được nói ra đều không dễ xen miệng vào.
"Còn về việc độ tuổi kết hôn hợp pháp thì càng không cần cháu phải lo lắng, chuyện nhỏ mà thôi.”Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng đầy ắp nỗi bất lực và dằn vặt.
Bản thân cô đã nhận được ơn huệ cực lớn đến từ nhà họ Kiều. Vì vậy, theo lẽ đương nhiên thì cô lại càng phải chấp nhận tất cả sứ mệnh mà vị trưởng bối này đặt ra cho mình...
Nếu không thì lại trông có vẻ vô cùng không hiểu chuyện, nhưng mà... lúc này cô thà chấp nhận mình là một đứa không hiểu chuyện.
"... Bà nội, cháu cảm thấy cháu vẫn còn nhỏ, vốn không thích hợp để kết hôn.”"Không sao, chuyện về hôn lễ bọn ta sẽ sắp xếp ổn thỏa. Bà biết là tuổi tác cháu còn nhỏ, vì thế nên cũng không cần con phải bận tâm quá nhiều.”Bà cụ rõ ràng là cố tình hiểu sai ý của Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết vẫn còn nói gì đó nhưng mà trong lòng bà cụ đã quyết định, thậm chí còn không muốn nghe thêm lời nói của cô nữa. Bà chỉ xoay người và kêu con trai đưa mình rời khỏi bệnh viện.
Bà cụ đã đi rồi.
Kiều Nam Thành đi theo ở bên cạnh.
"Mẹ, rốt cuộc là mẹ làm sao thế? Rõ ràng biết là Du Ánh Tuyết không bằng lòng mà còn gây khó dễ cho con bé như thế nữa chứ.”"Con cũng nhìn ra được là nó cực kì không vui hay sao?” Bà cụ nói: "Vì vậy nên mới nói tuy rằng mẹ đã già, thị lực không tốt nhưng mà lần này không có nhìn lầm.”"Cái gì mà không nhìn lầm ạ? Đúng là Ánh Tuyết không vui nhưng mà cũng đâu phải là không thể lí giải được, dù sao thì con bé cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi. Mẹ nghĩ đi, mấy đứa con gái thời nay được bao nhiêu đứa mới mười tám tuổi đã kết hôn đâu, những cô gái ngoài kia tới tận hai mươi tám tuổi vẫn không bằng lòng kết hôn kia kìa.”"Sao, chẳng lẽ con còn muốn để tụi nó đợi thêm mười năm nữa à?” Bà cụ chống gậy, bước vào trong thang máy. Trên cánh tay phải còn vắt ngang chiếc túi da cá sấu. Tuy rằng tuổi tác của bà đã cao, nhưng khí chất cao quý và nghiêm nghị vẫn y như năm xưa.
Bà nhìn đứa con trai bước vào thang máy một cái: "Mẹ chỉ sợ là tiếp tục đợi thêm mười năm thì con bé này sẽ không còn là đứa nhỏ mà chúng ta quen biết nữa. Đến lúc đó, nhà họ Kiều náo loạn đến mức long trời lở đất thì con cũng chẳng hiểu được là ngọn gió từ đâu thổi tới.”Đầu óc Kiều Nam Thành mơ hồ: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế này? Cho dù con bé thật sự không có kết hôn cùng với Minh Đức, vậy thì cũng là do duyên phận hai đứa nhỏ không đủ. Người trẻ tuổi quen nhau rồi chia tay cũng là chuyện hết sức bình thường, nào nhất thiết phải náo loạn đến mức long trời lở đất chứ? Mẹ nói như thế thật khiến người khác phải sởn cả tóc gáy quá đi mất.”Bà cụ muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi.
Bà lắc lắc đầu nói: "Tin mẹ thì không có sai đâu.”Chạng vạng tối.
Du Ánh Tuyết trở về, trở về... ngôi nhà có Kiều Phong Khang.
Anh đã thu xếp tài xế đến đón cô. Du Ánh Tuyết ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra ánh chiều tà ở bên ngoài cửa sổ.
Cả một bầu trời đều bị ánh tịch dương nhuộm đỏ.
Cảnh sắc đẹp lộng lẫy.
Cô đột nhiên cất lời: "Anh cảm thấy ánh chiều tà ở bên ngoài có đẹp không?”Âm thanh bay nhè nhẹ trong hư vô, giống như là vô cùng mệt mỏi, chỉ còn sót lại một chút âm thanh bé tí.
nhé!
Ánh mắt phiêu bạt ở bên ngoài từ đầu đến cuối, chưa từng chuyển dời.
Tài xế có chút mơ hồ, rốt cuộc là cô đang nói chuyện với anh ta, hay là đang tự mình lẩm bẩm vậy?Anh ta liếc nhìn một cái lên kính chiếu hậu, chỉ thấy dáng vẻ của cô như trống rỗng.
Bầu không khí của cả một khoang xe có chút đè nén và gượng gạo.
Anh ta bèn dò xét, đáp lời một câu, không khí sôi nổi: "Tôi cảm thấy khá là đẹp. Trong cái môi trường giống như hiện giờ ấy, ráng mây hồng như thế kia rất ít khi có thể nhìn thấy. Giống như trước kia khi tôi còn nhỏ, mỗi ngày ăn cơm tối xong thì thích ngồi xổm trên đống cỏ ngắm ráng mây hồng cùng với đám bạn. Vừa đẹp vừa lộng lẫy, cho dù sau này thật sự không thể nào nhìn thấy được nữa thì cả đời này tôi cũng không thể quên được cảnh đẹp khi ấy.”Hàng lông mi Du Ánh Tuyết khẽ chớp chớp. Bên trong hốc mắt lại bỗng dưng tràn lên một chút ẩm ướt.
Cô cảm thán: "Đúng thế. Đẹp thì đẹp vậy, chỉ tiếc là khoảng thời gian duy trì... quá ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp nhận thức kĩ mọi điều thì đã phải biến mất rồi...”Trong giọng điệu và dáng vẻ của cô, hoàn toàn tràn ngập nỗi bi thương và buồn bã.
Kiều Phong Khang vừa mới bước ra khỏi công ty thì đã có xe đậu ngay phía trước tòa cao ốc của Kiều Thanh.
Nghiêm Danh Sơn mở cửa xe ra và đứng đợi ở đó.
Hôm nay ra về cũng được coi là khá sớm. Tất cả những cuộc hẹn cũng đều đã dời ngày rồi, anh dự định quay về với Du Ánh Tuyết.
Hôm qua cô bị sốt, không loại trừ khả năng hôm nay sẽ lại tái phát.
Đúng vào lúc này, đột nhiên điện thoại reo lên. Anh móc ra nhìn một cái rồi ngay lập tức vội ấn nút nghe và đặt lên bên tai.
"Mẹ." Người gọi điện đến là bà cụ.