Quần áo ở đây còn đắt nữa!
“Cô bạn nhỏ, ai nói mua cho em?” Anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ thờ ơ: “Anh mua cho con gái anh, em có ý kiến gì không?
Khi anh nói “con gái của anh”, ánh mắt anh nhìn cô dường như sâu hơn một chút.
Ý nghĩa của lời nói rất rõ ràng.
Du Ánh Tuyết thấy lòng ấm áp, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng lại nghịch ngợm nói: “Đúng rồi, anh nói thế nào thì là thể ấy. Em không dám có ý kiến. Dù sao cũng là con gái của anh, không liên quan gì đến em, em làm sao dám ý kiến.”
“Không liên quan gì đến em?” Anh nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới. Trong mắt ta hiện lên một chút nguy hiểm: “Vậy em muốn người phụ nữ khác sinh con cho anh sao?”
“Dù sao thì anh cũng có nhiều phụ nữ thích như vậy. Anh xem, chỉ ngồi trong quán trà một lúc đã có người đến tán tỉnh, vậy… ai biết sau này ai sẽ sinh cho anh một đứa con. Đúng không?”
Du Ánh Tuyết giả vờ cười thoải mái.
Nhưng, anh thật sự nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, lời em nói thật sự rất có lý, dù sao sinh con cũng là chuyện lớn, anh nên suy nghĩ cẩn thận. “
Du Ánh Tuyết giả vờ tức giận, nhìn chằm chằm vào anh ta rồi cố gắng đẩy cửa bước ra ngoài.
Kiều Phong Khang có đôi tay dài và đôi chân dài, anh trực tiếp kéo cô lại, cô không kìm được mà bấu vào tay anh.
“Muốn chạy à?”
“Ừ, anh định để người phụ nữ khác sinh con cho anh. Em còn không chạy thì ở đây làm gì?”
“Vậy… muốn sinh con cho anh như thế sao?” Kiều Phong Khang cười với CÔ.
Cô đỏ mặt vì xấu hổ. Cô đấm anh: “Không sinh!Anh thích tìm ai sinh cho thì đi mà tìm!”
“Anh đang tìm em, nhất định phải là em” Kiều Phong Khang đè lên người cô, “Ánh Tuyết, kiếp này anh đã trao cho em rồi. Năm nay, chúng ta sẽ nỗ lực để sinh em bé vào năm sau”
Anh không cố ý hạ giọng, với tư thế thân mật và lời nói rõ ràng như vậy, người phục vụ bên cạnh đều nghe thấy.
Họ ở bên cạnh cười thầm.
Du Ánh Tuyết xấu hổ đến mức vành tai đỏ bừng.
Cô đẩy anh ra, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, khóe miệng cứng ngắc: “Da mặt anh dày thật đấy, ai nói em muốn sinh con cho anh”
“Muốn sinh cũng phải sinh, không muốn sinh cũng phải sinh, Ánh Tuyết, em không còn quyền lựa chọn!”
Người đàn ông độc đoán! Du Ánh Tuyết không thấy phiền phức, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào.
Được sinh ra những đứa con mà mình yêu thương nhất là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Đã từng…
Cô đã từng có niềm hạnh phúc như thế…
“Cho dù rất muốn sinh con cũng không nhất định là con gái, mua nhiều váy như vậy, nếu là con trai thì không phải uổng lắm sao? Cô vô tình bắt đầu thảo luận với anh.
“Nếu là con trai, thì lần sau lại sinh con gái.”
“Nếu lại là con trai thì sao?” “Lại sinh tiếp.”
“… Kiều Phong Khang, anh coi phụ nữ như lợn à?”
Kiều Phong Khang ôm cô và hôn lên trán cô đầy trìu mến.
Ngốc nghếch!
Thật ra, anh đâu nỡ nhẫn tâm để cô sinh con cho anh hết lần này đến lần khác? Bây giờ anh vẫn chưa thực sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện có con.
Bốn năm trước cô bị sảy thai nằm trong phòng cấp cứu, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy kinh hãi.
Anh không dám để cô ấy mạo hiểm như vậy.