“Rồi, em vừa ký hợp đồng với luật sư Trịnh, đang chuẩn bị trở về khách sạn. Còn chị thì sao?”
“Vừa chuẩn, bây giờ em thay chị đến The Center. Chị sẽ gửi email địa chỉ cụ thể cho em. Chị có cuộc hẹn với một khách hàng lớn ở đó, nhưng chỗ chỉ xảy ra tai nạn giao thông nên không thể có mặt kịp thời. Em tìm cách giúp chị trì hoãn chút thời gian. Đúng rồi, vào vào phòng họp thì lập tức gọi điện cho chị, mở loa lên để chị có thể theo dõi quá trình làm việc bất cứ lúc nào.”
“Không thành vấn đề. Chị không sao chứ?” . Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ t r ù m t r u у ệ n . o r g ++
“Chỉ xước xát chút thôi, không ảnh hưởng đến những thứ khác.”
Du Ánh Tuyết yên tâm, nói: “Email cả thông tin của bên kia cho em luôn đi, cố gắng đơn giản và ngắn gọn, tí nữa trên xe em sẽ xem qua”
“OK” Không nói thêm, cúp điện thoại.
Hai người làm việc cùng nhau, bao gồm cả thời gian thực tập của Du Ánh Tuyết, đã được hai năm. Trong hai năm qua, ở nước ngoài và ở Hà Cảng, cả hai ủng hộ lẫn nhau, động viên nhau, khá là ăn ý.
Du Ánh Tuyết bật máy tính, Trịnh Thanh Vy đã gửi tài liệu tới.
Khách hàng là phó giám đốc điều hành của công ty RQ. Du Ánh Tuyết đã nghe nói về công ty thương mại RQ. Bên công ty luôn xem nó là mục tiêu chính, vì vậy lần này tất nhiên không thể sẩy tay “Các dự án kinh doanh chính của RQ bao gồm sản phẩm điện tử, thiết bị cơ điện và thiết bị cơ khí. Vốn điều lệ là 30 triệu USD. Đơn hàng lớn mới nhất là hợp tác với tập đoàn Hải Giang. Mục tiêu niêm yết trong vòng hai năm…”
Du Ánh Tuyết nhanh chóng lướt qua thông tin, ghi nhớ bằng tốc độ nhanh nhất.
Mấy năm qua, đi theo Trịnh Thanh Vy.
Trịnh Thanh Vy cố ý bồi dưỡng cho cô, nên mỗi case lớn đều mang cô theo. Giai đoạn đầu, Du Ánh Tuyết cực kỳ lo lắng, mỗi khi gặp khách hàng, cô sẽ lo lắng đến mức líu lưỡi. Nhưng sau đó, sau nhiều lần tập luyện, cuối cùng cô cũng đã khá hơn.
Và bây giờ, ổn định, bình tĩnh, tự tin. Rất nhanh, đã đến The Center.
(D2 Taxi dừng ở khách sạn Étienne.
Người phục vụ của khách sạn đi đến, lịch sự mở cửa xe cho cô.
“Xin chào, tôi có một cuộc hẹn với ngài An, làm phiền thông báo giúp tôi” Bước tới quầy lễ tân, Du Ánh Tuyết nói với người phục vụ.
“Được, cô vui lòng chờ chút.” Người phục vụ tìm kiếm lịch hẹn trong hệ thống, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Cho tôi hỏi tên của cô.”
“Vivian.” Du Ánh Tuyết báo tên tiếng Anh của Trịnh Thanh Vy.
“Mời cô lên thẳng tầng 30, ngài An sẽ đợi cô trong phòng họp”
“Được, cảm ơn cô.”
Du Ánh Tuyết cảm ơn, vội vàng đi thang máy lên tầng. Cuộc họp giữa họ và công ty RQ rất cơ mật, vì vậy địa điểm gặp mặt được chọn ở khách sạn.
Khi lên đến tầng 30, Du Ánh Tuyết và luật sư được dẫn vào phòng họp.
“Cô Vivian, mời vào trong, ngài An đã đến.”
“Cảm ơn” Du Ánh Tuyết gật đầu, lặng lẽ gọi điện thoại cho Thanh Vy, nhấn to âm lượng.
Cánh cửa nặng nề của phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Du Ánh Tuyết nhìn vào bên trong, người đàn ông ngồi trên bàn hội nghị dài là tuy trẻ tuổi nhưng rất ưu tú, và có khí chất.
Trong bốn năm qua, gặp những người đàn ông như vậy, Du Ánh Tuyết đã vô tư xử lý rồi. Không giống như lúc đầu, luôn không kìm được nghĩ đến một người khác…
Xa xôi ở thành phố An Lập, người đàn ông đã bốn năm không gặp…
“Xin chào, anh An.”
Trần Quốc An đứng dậy. Nhìn thấy cô, đánh giá từ trên xuống, có vẻ đề phòng.
Du Ánh Tuyết thản nhiên, mỉm cười ứng đối.
“Nếu tài liệu không sai, cô Vivian năm nay đã 30, mà cô… còn chưa đến 23.”
Du Ánh Tuyết tiến lên một bước, đúng mực chìa tay về phía đối phương:
“Anh An có nhãn lực tốt, Vivian là sếp của tôi. Tôi xin chính thức giới thiệu, tôi tên là Du Ánh Tuyết, nếu thích có thể gọi tôi là Dora”
“Du Ánh Tuyết.” Người bên kia thậm chí không thèm nghe những gì cô nói sau đó, chỉ nhai lại ba chữ này, không khỏi nhìn Du Ánh Tuyết nhiều hơn. Nắm tay Du Ánh Tuyết, một hồi cũng không buông ra.