Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Bác sĩ riêng nói rằng đến ba tháng, sẽ phải kiểm tra xem thai kỳ có lớn lên tốt không?



Du Ánh Tuyết khẽ thì thào, như đang nói với đứa trẻ: “Chỉ còn vài tháng nữa thôi là mẹ được gặp con rồi. Con đừng căng thẳng, biết không? Con ngoan ngoãn, khỏe mạnh nhé!



Cô nói chuyện với chính mình và lại cười.



Như đang tự an ủi mình rằng: “Đừng căng thẳng, đứa bé phải khỏe mạnh” Trong lúc suy nghĩ lung tung, phía sau cô, một chiếc xe lao lên nhanh chóng.



Đang suy nghĩ miên man, thấy vậy Du Ánh Tuyết giật mình, ôm lấy bụng gần như ngay lập tức bước sang một bên.



Một lúc lâu sau, hoảng sợ trong cô vẫn còn.



Nhìn lại, chiếc xe đã dừng lại.



Người phụ nữ đẩy cửa xe, tháo kính râm bước xuống xe.



Du Ánh Tuyết vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, nhìn thấy đó là Tô Hoàng Quyên, cô đã nổi nóng: “Tô Hoàng Quyên, nếu chị không biết lái xe, chị có thể quay lại trường lái xe và học lại”



Chỉ một chút nữa thôi, cô đã bị ngã và làm đứa bé bị thương!



Hành vi này quá tệ!



“Quả nhiên người mang thai, đều nói phụ nữ mang thai tính khí không tốt, điều này có vẻ đúng”



Tô Hoàng Quyên bỏ kính râm ra, trịch thượng nhìn cô, ánh mắt rơi vào bụng dưới của cô.



Du Ánh Tuyết không quan tâm đến việc cô biết chuyện mình mang thai như thế nào nên không có ý định nói với cô ta thêm nữa, cô xoay người rời đi.



Tô Hoàng Quyên khó chịu trước thái độ của cô, hùng hổ bước tới và ngăn cô lại.



“Cô mang thai con của Kiều Phong Khang?”



Du Ánh Tuyết cảm thấy rằng câu hỏi của cô ta là không thể giải thích được.









“Tôi tình cờ đến đó vào đêm hôm đó. Nhưng…” Du Ánh Tuyết dừng lại và nhìn cô ta: “Thật không may, chú ba tình cờ ở đó”



Khuôn mặt của Tô Hoàng Quyên tái đi sau khi nghe cô nói vậy.



Kiều Phong Khang cũng… Vì thế…



Anh cũng đã tận mắt nhìn thấy cô và Kiều Quốc Thiên…



Du Ánh Tuyết cười: “Vậy nên, cho dù bà Kiều có gán ghép hai người với nhau, tôi nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ lấy cô!”



Nụ cười của cô lúc này nhìn vào Tô Hoàng Quyên. Cô cười rất kiêu ngạo và đắc ý.



Cô ta giận dữ, xông thẳng vào cô.



Tô Hoàng Quyên giơ tay muốn tát Du Ánh Tuyết, cô không để cái tát của cô ta rơi vào mặt, cô giơ tay chặn lại.



Tuy nhiên, ngay sau đó, chưa kịp ra tay, Tô Hoàng Quyên đã bất ngờ bị đẩy sang một bên.



Khi Du Ánh Tuyết định thần lại, một người đàn ông cứng cáp đã đứng trước mặt Du Ánh Tuyết để bảo vệ cho CÔ.



Tình hình thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK