Anh ta bật cười: “Sự tin tưởng này thật sự rất cảm động. Nhưng mà, Du Ánh Tuyết, đừng trách anh không nhắc trước cho em, không ai có thể tin tưởng được. Những lời nói ngọt ngào đó đều là để lừa những kẻ ngu ngốc như em thôi.”
Du Ánh Tuyết kiên quyết rút tay về, giễu cợt.
“Đừng suy bụng ta ra bụng người, anh ấy không giống anh. Với cả, nếu như tôi tin lời nói một phía từ loại người như anh mới thật sự là đồ ngốc.”
Đôi mắt của Kiều Quốc Thiên nheo lại, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Du Ánh Tuyết một lúc lâu. Cô không dễ mắc lừa nhưng trong tưởng tượng của anh ta.
Nhưng, sớm muộn gì cô cũng sẽ muốn biết, một số chuyện không hoàn hảo như cô tưởng tượng.
Du Ánh Tuyết không ở lại lâu, rời khỏi Kiều Thanh, dì Lý đi theo sau.
Thời tiết có chút thay đổi, ánh nắng ban mai bị che lại, hiện tại chỉ còn lại một mảnh xám xịt.
Có lẽ thời tiết thực sự không tốt, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tâm trạng của mình cũng trở nên rất tệ.
Những lời của Kiều Quốc Thiên là nói dối cô ấy, vậy thì…
Bây giờ, anh đang ở đâu? Với ai nữa?
Trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh, khiến bước chân cô khựng lại.
Đó là hình ảnh trong giấc mơ của cô đêm qua!
Anh có một người phụ nữ khác không phải là mình…
Ngực, chợt đau nhói.
Mặc dù cô đã nghĩ đến việc anh và Tô Hoàng Quyên rất có thể sẽ ở bên nhau khi cô rời đi, nhưng bây giờ nghĩ đến cảnh tượng chân thực như vậy vẫn đau lòng.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Cô Tuyết, cô không sao chứ?” Dì Lý nhìn thấy tình hình thì lo lắng, Du Ánh Tuyết nắm lấy tay dì Lý, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay cô, để cho sự lạnh lẽo ở tay cô tan đi một chút, cơn đau nhức trong lòng cũng tan đi một chút.
Một lúc sau, cô lắc đầu thở dài: “… Tôi không sao.”
Đó chỉ là một giấc mơ! Những giấc mơ luôn bị đảo ngược!
Du Ánh Tuyết tự an ủi mình, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay dì Lý đột nhiên vang lên. Tim giật thót một cái, Du Ánh Tuyết nhìn dì Lý gần như ngay lập tức.
Có phải chú ba không?
“Không phải cậu ấy.” Dì Lý lắc đầu. Dứt lời, ánh mắt vừa lóe lên tia sáng của cô chợt tôi đi.
Tim cũng theo đó mà trùng xuống.
Dì Lý nói: “Cô Tuyết, nghe điện thoại, là bạn của cô.”
Du Ánh Tuyết cầm lấy, thấy không phải người khác gọi điện thoại, mà là Phùng Linh Nhi.
“Alo, Linh Nhi?” Cô đưa điện thoại lên tai.
“Cậu đang ở đâu, có ở trong nhà không, tớ đến tìm”
“Không, tớ vừa ra ngoài, nhưng mà đang định về.” Du Ánh Tuyết nghe thấy trong giọng nói của cô ấy có vẻ sốt ruột: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
“Ừ, quan trọng lắm! Cậu lên mạng bây giờ được không?”
“Điện thoại di động cũng được.”
“Cô lên diễn đàn của trường chúng ta xem! Gần đây cậu có gây hấn gì với ai không?”
Du Ánh Tuyết vừa nghe xong đã rất bối rối, ngẫm lại cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ nói: “Tớ lên diễn đàn xem có chuyện gì rồi sẽ liên lạc lại sau.”
Cô nói rồi cúp điện thoại. Nhanh chóng lấy điện thoại để đăng nhập vào trang diễn đàn của trường.
Vừa vào, tin tức nóng làm cho cô có phần chói mắt, hai chân như nhũn ra.
“Sinh viên năm nhất Du Ánh Tuyết nhìn thì trong sáng, nhưng trên thực tế lại dâm đãng, vênh váo không chịu nổi; coi thường đạo lý, bỏ rơi chồng sắp cưới, dụ dỗ cha nuôi, sau đó dụ dỗ chính anh trai của mình.
Phụ đề là: Xem một nữ tử dâm loạn đùa bỡn cậu ba của Kiều Thanh thế nào.