“Không! Tôi không muốn nghe chút nào!”
Cảm xúc của Du Ánh Tuyết đột nhiên trở nên kích động, nụ cười vừa gượng gạo lúc này đã biến mất, cô bịt tại mình, thở hổn hển nói: “Tôi không cần hỏi bác sĩ, tôi biết con tôi không sao! Nó rất mạnh mẽ và khỏe mạnh!”
Dì Lý không biết phải nói gì, hay thậm chí làm thế nào để thuyết phục cô.
Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trạng thái cảm xúc bị kích động của Du Ánh Tuyết, ông ta không thể chịu đựng nổi, nói: “Cô Tuyết, chúng tôi đề nghị cô nên kiểm tra sức khỏe để xác nhận đứa trẻ trong bụng cô…”
Nói là không muốn kiểm tra, nhưng thực chất là cô không dám.
Nhưng không dám thì sao?
Những gì nên đối mặt, vẫn phải đối mặt.
Cô nằm trên chiếc giường lạnh buốt, máy móc lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cô từng cái một, khi chạm vào da thịt cô chỉ cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu tim.
Các ngón tay nắm chặt mép của thành kim loại, nắm cho đến khi chúng chuyển trở nên trắng bệch.
Cô nhắm mắt lại, tâm trí cô là bóng dáng tới lui của Kiều Phong Khang.
Nếu vào lúc này, nếu có anh ở đây, cô sẽ không sợ hãi như vậy…
Dù chỉ là nghe thấy giọng nói của anh thôi cũng được…
“Cô Tuyết, tôi phải rất tiếc phải nói với cô rằng chúng tôi… không thể nghe thấy nhịp tim của đứa bé..”
Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Du Ánh Tuyết cảm thấy lúc này nhất định là đang nằm mơ, cô lắc đầu cười nói: “Ông đừng có nói dối tôi, trò đùa này không vui chút nào.”
“Chúng tôi không bao giờ đùa giỡn kiểu này. Trong thời kỳ mang thai, cô có dùng thuốc hay thứ gì đó gây hại cho thai nhi không?”
Sao có thể như thể được? Cô ăn gì, làm gì đều rất cẩn thận!
“Ngày hôm qua tôi có thể cảm giác được nó động… Ngày hôm qua, rõ ràng nó rất khỏe mạnh, làm sao có thể không nghe thấy nhịp tim?”
“Tôi xin lỗi, đây là sự thật.”
“Không! Không! Nghe lại đi! Ông nghe kỹ lại đi!” Du Ánh Tuyết khóc lóc thảm thiết.
Đưa tay ra nắm lấy tay bác sĩ. Giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, móng tay gần như cắm vào da thịt của bác sĩ: “Ông nghe lại một chút! Bác sĩ, ông tin tôi đi, nó rất nghịch ngợm, có lẽ là nó chỉ đang chơi trò trốn tìm với ông thôi. Ông nghe lại đi, xem có được không? Tôi cầu xin ông…”
Giọng nói run run. Cả người cô cũng run theo. Bác sĩ cố gắng để thoát khỏi tay cô, vì cô dùng sức quá mạnh nên cào một vệt rỉ màu trên tay bác sĩ.
Cơ thể của cô suýt chút nữa thì lăn xuống khỏi bàn khám nhỏ, trông vừa xấu hổ, vừa tội nghiệp, lại đáng thương.
Dì Lý không đành lòng, bước lên một bước ôm chặt lấy cô. Cô dường như rất lạnh, toàn thân run rẩy, giống như lá rụng mùa thu.
Bác sĩ thở dài nhưng trong lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Hôm nay phải lấy đứa bé ra nếu không sẽ tự động bị sinh non dẫn đến xuất huyết nhiều, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Du Ánh Tuyết ngồi xổm xuống, cơ thể mảnh mai run rẩy dữ dội.
Cô ôm chặt lấy dì Lý, đầu tiên là thút thít, sau đó nức nở, rồi…
Khóc lóc thảm thiết.
Tiếng khóc ấy, rất dài, vang vọng trong phòng khám khiến tất cả y tá và bác sĩ đều không thể chịu nổi.
Dì Lý cũng khóc.
Cuối cùng, Du Ánh Tuyết không lấy đứa trẻ ra.
Như một linh hồn cô đơn, cô thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện, bước lên xe một cách tuyệt vọng.
Toàn bộ quá trình, hai tay cô vẫn giữ chắc phần bụng dưới.
Chú ba không có ở đây, làm sao cô có thể mang đứa trẻ đi mà không có sự cho phép của anh? Có lẽ… đó là sai lầm của bác sĩ…
Khi anh quay về, cô sẽ yêu cầu anh đi cùng đến bệnh viện khác để kiểm tra sức khỏe.