Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai có thể nói với cô bây giờ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?



Cách một cách cửa, bốn người... Chuyện này có lẽ cũng được xem như... vụng trộm nhỉ?



“... Không ngờ cô bên ngoài giả



vờ đoan trang nhưng bên trong lại dâm đãng như vậy, anh ba có biết không hả?”



Giọng nói của Kiều Quốc Thiên vang lên vô cùng rõ ràng, lọt vào tai mọi người.



Du Ánh Tuyết khó thở tránh khỏi đôi môi của Kiều Phong Khang, sau đó thở từng ngụm hổn hển. Nghe thấy lời nói của Kiều Quốc Thiên, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn anh. Thế nhưng, đôi mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm vào cô giống như không hề có bất kỳ hứng thú gì với lời nói của bọn họ vậy.



Tận sâu trong ánh mắt kia lại tràn ngập dục vọng khiến cô kinh hồn bạt vía.



“... Không được phép nói đến anh ấy.” Tô Hoàng Quyên không yên lòng quở trách một câu.



“Không cho phép nói, tôi càng muốn nói.” Kiều Quốc Thiên cười đểu: “Anh ba thích Du Ánh Tuyết như vậy, cô nói xem... lúc này chúng ta đang lên giường, có phải bọn họ cũng đang lên giường không?”



Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh, cô cảm thấy mình giống như bị bắt quả tang vậy, trong lòng vô cùng chột dạ và thấp thỏm. Hai tay đang vòng trên cổ anh cũng bất giác siết chặt lại.




Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Kiều Phong Khang yêu đến mức phát điên, anh khẽ nhếch khóe môi, cười cười rồi cúi đầu xuống cắn lên tai cô một cái.



Du Ánh Tuyết hoảng hốt, suýt nữa đã không nhịn được kêu thành tiếng. Cô cố gắng cắn môi dưới lại, hy vọng không để hai người bên ngoài phát hiện ra.



Kiều Phong Khang dát sát vào bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Yên tâm đi, chúng ta như vậy còn chưa tính là lên giường đâu, cùng lắm chỉ có thể xem như vừa tới mép giường mà thôi...”



“Hừ.” Du Ánh Tuyết căng thẳng nghiêng mặt đi, ngón tay nhẹ nhàng đè môi anh lại ra hiệu đừng lên tiếng.



Tuy nhiên, tại sao chú tư lại nói chú ba thích mình chứ?



Gương mặt cô đỏ bừng lên.



Giọng nói khàn khàn của Tô Hoàng Quyên truyền đến: “Anh nói bậy... Du Ánh Tuyết vừa mới trổ mã thôi... Làm sao Kiều Phong Khang có thể lên giường với loại ranh con đó được chứ?”



“Vừa mới trổ mã? Tôi thấy cho dù vừa mới trổ mã thì anh ba cũng đã muốn làm con bé từ lâu rồi.”



Trái tim Du Ánh Tuyết lập tức nhảy loạn xạ cả lên, hô hấp vô cùng khó khăn. Cô không thể hiểu được tại sao hai người này lại lôi chuyện của cô và chú ba vào.



Thế nhưng Kiều Phong Khang rất nghiêm túc lắm nghe, anh gật gật đầu giống như đồng ý với lời nói của Kiều Quốc Thiên vậy.



Xem ra... thằng tư cũng hiểu rõ anh phết.



“Kiều Quốc Thiên... tôi bảo anh im miệng đi. Nếu như anh còn nhắc đến bọn họ nữa thì... tôi sẽ không làm đâu.” Rõ ràng Tô Hoàng Quyên đã hơi thở gấp, tức giận nói với anh ta.



“Không làm?”



Kiều Quốc Thiên vỗ vỗ lên mông cô ta một lát: “Tôi chỉ sợ cơ thể của cô không đồng ý như vậy đâu.”



Rồi sau đó... Du Ánh Tuyết cũng không biết hai người họ ở bên ngoài làm bao lâu, cô chỉ biết rằng cơ thể cô đã dán sát lên người Kiều Phong Khang, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.



Hơn nữa, bọn họ ở bên trong cứ một lần lại một lần hôn môi. Hoặc cũng có thể nói... hôn môi đến mức không thể khống chế được.



Có lẽ bọn họ đã bị cảm xúc mãnh liệt của cặp đôi ngoài kia lây truyền, hoặc có lẽ bởi vì đã lâu rồi không gặp nhau, hoặc cũng có lẽ lần trước đã cãi nhau ầm ĩ...



Giờ phút này... các loại tình cảm đè nén dưới đáy lòng giống như giếng phun, toàn bộ đều dốc ra hết. Hai người họ giống như hôn nhau không đủ vậy, cứ tiếp tục hôn rồi buông ra thở hổn hển, sau đó lại hôn tiếp.



Du Ánh Tuyết cũng dần dần học được cách đáp trả lại... Mãi đến khi hai người Kiều Quốc Thiên sửa sang lại rồi vội vàng rời đi thì hai người bọn họ ở phía sau cánh cửa vẫn khó lòng buông nhau ra.



Người bên ngoài vừa mới đi thì Kiều Phong Khang đã không còn chút kiêng kỵ gì nữa, bàn tay anh xuyên qua vạt áo, thăm dò đi vào trong. Tiếng thở dốc của Du Ánh Tuyết không thể kiềm chế được nữa, nhàn nhạt truyền ra bên ngoài vô cùng dụ hoặc khiến người khác không thể cầm lòng được.



Nụ hôn của Kiều Phong Khang từ từ trượt xuống khỏi môi cô, một đường đi thẳng xuống phía dưới... Bàn tay anh thăm dò qua loa bên ngoài, sau đó bỗng nhiên... động tác khẽ dừng lại.



Ngón tay chạm đến một vật lạnh như băng, anh tìm tòi nghiên cứu sờ sờ một lát, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô: “Đây là cái gì?”







Ánh trăng trên đỉnh đầu rọi xuống khiến ánh mắt anh càng lên long lanh sắc bén, anh nhìn thẳng vào mắt cô giống như muốn xuyên thủng cả người cô vậy.



“... Tại sao lại đeo trên cổ?”



Dưới ánh mắt dò xét của anh, hơi thở Du Ánh Tuyết gần như không còn nữa. Cô khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “... Không tại sao cả.”



“Vẫn luôn đeo sao?”



“...”



Dừng một chút, cô vẫn gật đầu.



“Như vậy tại sao lại tháo đồ của tôi xuống, để quà của Minh Đức thay thế?”



Nói đến đây, anh hơi dừng lại, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm cô: “Cậu ta... quan trọng hơn tôi sao?”



Du Ánh Tuyết cứng miệng: “Là ai đã nói tặng quà cho cháu thì sẽ lãng phí? Dù sao thì chú cũng cảm thấy lãng phí mà, sau này cháu sẽ không đeo nữa. Chú... lấy lại cũng được.”



Cô vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm đó đấy!



Kiều Phong Khang nhìn cô một lúc lâu, sau đó một tay nắm lấy sợi dây để cố định vị trí, tránh khiến cô bị thương, một tay kia vòng qua cổ cô, hơi dùng sức một chút cố gắng kéo xuống.



Vừa rồi Du Ánh Tuyết chỉ nói lẫy mà thôi, không ngờ anh thật sự tháo xuống thật, trong lòng cô thầm trùng xuống, theo bản năng muốn đưa tay ra đoạt lại. Thế nhưng, cô vẫn chậm một bước, anh né tránh không để cô cướp đi.



Cô tức giận đến mức giậm chân, trừng mắt nhìn anh.



“Trừng cái gì?”



Kiều Phong Khang giơ tay nắm lấy cằm dưới của cô, quơ quơ. Chỉ với ánh trăng mờ nhạt, anh cũng có thể cảm giác được oán niệm trong đáy mắt cô, anh thấy vậy bèn khẽ cười.



“Trả lại cho cháu.” Cô giơ tay ra.




Kiều Phong Khang giơ cao lên tránh khỏi tay cô: “Không phải em kêu tôi lấy đi sao? Bây giờ lại đòi về, trở mặt nhanh quá đấy.”



“Vậy... chú có trả hay không?”



“Em có đeo hay không?”



Anh không đáp, chỉ hỏi ngược lại.



Du Ánh Tuyết cắn môi, tức giận nghiêng đầu sang một bên: “Vậy chú lấy hết đi, sau đó đem tặng cho cô Hoàng Quyên, dù sao thì... cô ta tốt như vậy, cái gì cũng tốt hơn cháu cả, chắc chắn sẽ không làm lãng phí quà tặng của chú đâu.”



Kiều Phong Khang nhẽ nhướng mày, một tay cố định đầu cô lại, một tay chống đỡ bên người cô: “Em đang oán trách tôi sao?”



Tuy nói như vậy nhưng trên mặt anh lại không hề có vẻ muốn tức giận, ngược lại tâm trạng còn rất tốt. Thật là không hiểu nổi mà!



“Đúng vậy, chính là đang oán trách chú đấy.” Du Ánh Tuyết gật đầu.



Ai bảo lúc ấy anh chê cô như thế chứ. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn thấy chưa? Người phụ nữ tốt hơn cô mọi mặt, hiện tại đã đi theo chú tư rồi.



Du Ánh Tuyết thật sự rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác một trận, Kiều Phong Khang nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế cũng biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Anh bất đắc dĩ bật cười, nắm lấy cổ tay cô rồi đeo lên một lần nữa.



Du Ánh Tuyết nhếch môi.



“Đeo đàng hoàng đấy, không cho phép tháo xuống nữa, cho dù là đeo trên cổ cũng không được.”



Lại uy hiếp một lần nữa! Du Ánh Tuyết nhìn chiếc vòng tay kia, bây giờ mới chợt bừng tỉnh... Thì ra anh không hề có ý muốn lấy lại, chỉ là muốn thay cô đeo nó lên một lần nữa mà thôi.



Cho nên... cô lại mất thể diện nữa rồi.



“Bây giờ có phải nên giải thích với tôi một chút không? Vừa rồi nhìn thấy tôi, khóc cái gì?”







Đột nhiên anh cất tiếng hỏi, ánh mắt nhìn cô vô cùng sâu lắng.



Nghe vậy, nụ cười trên sự đau khổ của người khác của Du Ánh Tuyết lập tức thu lại. Cô nhớ đến bản thân mình khi nãy thì cảm thấy vô cùng lúng túng, lại cảm thấy rất mất thể diện. Đúng vậy, mình khóc gì chứ? Thật ra thì... anh có quan hệ gì với Tô Hoàng Quyên hay không cũng chả liên quan gì đến cô cả.



Nhưng mà... lúc ấy cô rất đau lòng, về sau lại biết người đó không phải anh thì rất vui vẻ. Thế nên, những lo lắng phập phồng trong lòng đều theo nước mắt chảy tràn ra ngoài, không ngừng lại được.



“Cháu không có khóc...”



Cô xấu hổ không muốn nói thật.



Kiều Phong Khang khẽ nheo mắt, ánh mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại cất giọng mập mờ: “Cứng miệng như thế, có phải tôi nên hôn lại một lần nữa, hôn đến mức mềm hơn mới được không?”



Du Ánh Tuyết đỏ mặt, theo bản năng che môi lại không cho anh hôn. Vừa rồi hai người họ hôn quá nhiều... có lẽ môi cũng sưng lên rồi nhỉ? Nghĩ như thế, ánh mắt cô không tự chủ được nhìn xuống đôi môi hấp dẫn của anh. Dưới ánh trăng mờ mịt, người đàn ông này lại toát lên vẻ đẹp trai động lòng người.



Ngay lập tức, trái tim cô đã bắt đầu loạn nhịp. Trong không gian yên tĩnh này, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng vang trong lồng ngực mình.



Kiều Phong Khang nhướng mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Lấy tay ra.”



Ánh mắt kia giống như có thể câu mất hồn phách người khác vậy, giọng nói trầm thấp dịu dàng kia vô cùng dụ hoặc.



Du Ánh Tuyết cứ mãi chìm đắm trong đó, không thể động đậy được. Kiều Phong Khang thấy vậy cũng không kéo tay cô xuống, ngược lại giơ tay ra ôm lấy cô, không nói lời nào mà hôn xuống cổ.



Cô “a” nhẹ một tiếng, gương mặt chôn sâu trong hõm vai anh giả vờ đẩy anh ra. Thế nhưng nụ hôn của Kiều Phong Khang vừa hạ xuống đã khiến chay chân cô mềm nhũn, không hề có chút sức lực nào nữa, ngay cả tinh thần cũng hoàn toàn bay mất.



Anh mút nhẹ lên cổ cô một cái, giống như muốn lưu lại dấu vết của mình trên người cô vậy.



Du Ánh Tuyết uốn éo người, nhẹ nhàng cầu xin tha thứ: “Đừng... chú ba...”



Ngày mai cô còn muốn gặp người khác nữa đấy!



“Có phải cho rằng người đó là tôi nên mới khóc không?”



Anh thở hổn hển hỏi, đôi môi còn đang quyến luyến qua lại trên vùng cổ trắng tuyết của cô.



“...”



Cô có chút buồn bực nhưng vẫn bướng bỉnh không dám thừa nhận.



Kiều Phong Khang khẽ cắn lên cổ cô một cái. Cô thật sự sợ anh sẽ lưu lại dấu vết nên vội vàng gật đầu: “Vâng... cháu cho rằng đó là chú...”



Đã nghĩ đến câu trả lời này từ sớm, thế nhưng... từ miệng cô nói ra lại thì cảm giác đó lại rất khác biệt.



Kiều Phong Khang ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh đã nhuộm chút sương mù mờ ảo: “Khó chịu sao?”



Du Ánh Tuyết nhớ lại cảm giác đó, trong ngực giống như bị nghẹn lại. Tay chân cô siết lại nắm chặt lấy áo sơ mi của anh nhưng không hề nói chuyện, chỉ cúi đầu xuống mà thôi.



Kiều Phong Khang nâng cằm cô lên, để ánh mắt cô đối diện với mình. Cho dù cô không đáp lại nhưng anh đã biết rõ câu trả lời rồi. Từng động tác, hơi thở lẫn vẻ mặt của cô đều đại diện cho câu trả lời đấy.



Anh thầm yên tâm, vui vẻ cười khổ một tiếng: “Cuối cùng cũng có thể dần dần hiểu được tâm tình của tôi rồi.”



Du Ánh Tuyết nhìn anh, dường như có chút hiểu cũng có chút không hiểu những lời vừa rồi của anh cho lắm. Tuy nhiên, cô đã không thể suy nghĩ sâu được nữa bởi vì nụ hôn của anh đã ập xuống một lần nữa...



Bé con của anh có biết rằng những khổ sở, khó chịu, mất mác, ảm đạm cô vừa trải qua khi nãy thì anh đã từng nếm hết, nếm hơn mấy năm nay rồi...



Mà những cảm giác kia... đều là vì cô, chỉ vì một mình cô mà thôi. So với cô bây giờ thì ngày xưa anh đã phải nếm chịu cảm giác đó gấp trăm nghìn lần.



Đêm khuya.









Kiều Phong Khang cúi đầu, dán sát bên tai cô, hạ thấp giọng cảnh cáo: “Ánh Tuyết, đừng dùng loại ánh mắt quyến rũ này nhìn tôi. Nếu không...”



Những lời kế tiếp anh không nói nữa, thế nhưng nhiêu đây cũng đã đủ khiến Du Ánh Tuyết hiểu rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK